Trên đường về khách sạn, Bùi Tường hỏi nhỏ:
“Anh có mệt không?”
Kỳ Viễn nhìn ra cửa kính, thành phố sáng đèn, tuyết bắt đầu rơi nhẹ.
“Mệt,” anh đáp, “Nhưng vẫn tỉnh táo để không nhượng bộ.”
Trong ánh sáng yếu ớt cuối ngày, ánh mắt anh lạnh và sâu như hồ băng – không phản chiếu điều gì ngoài chính bóng anh.
Ngồi trên xe, ánh đèn thành phố vỡ vụn thành những vệt sáng mờ nhòe trên kính. Bên ngoài là Geneva cổ kính, trật tự, đẹp như một tấm bưu thiếp vô hồn. Còn bên trong, Kỳ Viễn tựa đầu vào ghế da, đôi mắt nhắm hờ, không phải vì mỏi, mà vì đã quá quen với cảm giác... vô vị.
Bữa tiệc vừa rồi, đúng như anh dự đoán: chỉ là một ván cờ ngoại giao được bày biện bằng rượu mạnh và những nụ cười lịch sự. Từ đầu chí cuối, không một lời nào mang ý nghĩa thật sự. Những bàn tay siết chặt, những ánh mắt chạm nhau, từng câu hỏi về thị trường, chiến lược, nhân sự - tất cả đều chỉ là phép xã giao được viết sẵn từ trước, như thể cả căn phòng ấy đang đọc lại một bản kịch cũ mèm mà chẳng ai còn hứng thú.
Anh đứng đó, như một quân cờ đắt giá. Họ khen anh thông minh, tán dương khả năng ngôn ngữ, hỏi han về tầm nhìn châu Á, về những con số, những điều mà họ tin là định nghĩa một người đàn ông thành đạt.
Nhưng họ không hiểu, và cũng chẳng quan tâm, rằng đằng sau đôi mắt điềm tĩnh kia, là một người đã học cách cảm thấy trống rỗng mà vẫn mỉm cười. Họ không biết, những tràng đối thoại trôi tuột vào tai anh không khác gì tiếng nước chảy đều đều trắng xóa, vô thanh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play