Căn hộ áp mái nhìn ra hồ Geneva, ánh đèn thành phố phản chiếu qua lớp kính trong suốt.
Sảnh khách sạn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gót giày gõ trên nền đá cẩm thạch. Một bản giao hưởng cổ điển văng vẳng từ góc xa, chầm chậm tan trong không khí lạnh. Kỳ Viễn bước vào, không cần nhìn lễ tân. Họ đã quen với vị khách này, người đàn ông châu Á cao lớn, dáng điềm đạm, ánh mắt trầm uất đến mức khiến người đối diện tự động thu lại câu chào hỏi xã giao.
Anh lên thẳng tầng áp mái, nơi căn phòng suite đã được đặt sẵn. Ánh sáng tự động bật lên khi anh quét thẻ từ. Không gian mở ra rộng, sang trọng, nhưng lạnh lẽo như một căn hộ mẫu chưa từng có người sống.
Kỳ Viễn tháo cà vạt, nới lỏng cổ áo sơ mi, bước về phía quầy rượu nhỏ cạnh cửa sổ. Anh rót cho mình một ly Macallan không đá. Hương khói than và gỗ sồi cổ ngấm vào khoang mũi như một lời nhắc nhở về những thứ cũ kỹ mà anh chẳng bao giờ dám chạm vào lần nữa.
Anh không bật đèn lớn. Chỉ để ánh đèn ngủ hắt một quầng sáng vàng ấm mờ lên chiếc ghế bành nơi góc phòng. Kỳ Viễn ngồi xuống, rút điện thoại, lướt qua vài tin nhắn từ trợ lý gửi về lịch trình sáng mai. Anh đọc, không phản hồi. Tất cả đều đã được sắp xếp đúng giờ, đúng người, đúng cách. Như mọi thứ trong cuộc đời anh.
Ly rượu cạn lúc kim đồng hồ vừa chỉ 12:14. Anh đặt nó xuống bàn, chống khuỷu tay lên trán, dựa lưng vào ghế. Một cơn đau đầu nhè nhẹ lan ra sau gáy, dấu vết của nhiều giờ bay, nhiều cuộc bắt tay giả tạo, nhiều ánh mắt tò mò nhưng vô nghĩa.
Anh không thấy mệt về thể xác. Mà là mệt vì phải tiếp tục mang gương mặt ấy bình thản, lịch thiệp, không khe hở. Thế giới nhìn anh như một biểu tượng hoàn hảo, một người kế nhiệm thành công. Nhưng không ai biết, mỗi lần anh phải cười lịch sự hay gật đầu đúng lúc, là một lần anh giẫm thêm một bước xuống vực thẳm trống rỗng trong lòng mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT