Đêm phủ xuống thành phố như một tấm nhung đen vĩ đại, nuốt trọn những thanh âm bon chen của ban ngày. Từ triền đồi phía tây, biệt thự họ Thẩm nổi bật như một khối đá quý khổng lồ, phát quang trong bóng tối bằng thứ ánh sáng xa hoa và lạnh lẽo, giống một lâu đài cổ tích đã quên lối về nhân gian.

Không ai biết bữa tiệc này được tổ chức để mừng điều gì. Nhưng những kẻ được mời đều mặc nhiên hiểu rằng: được có mặt ở đây đã là một vinh dự. Những người đàn ông mặc tuxedo đắt tiền, những người phụ nữ như dải lụa sống động trong váy dạ hội ôm sát, sải bước trong tiếng nhạc jazz như rắn quấn quanh cổ, tất cả đều hiểu rõ luật chơi. Ở nơi này, ai để lộ lòng thật, kẻ đó thất bại.

Mùi rượu mạnh trộn lẫn hương Chanel và Cohiba, quyện vào không khí như một thứ mê dược trầm uất. Lấp lánh giữa phòng khách là những tiếng cười, không quá lớn, nhưng bén như thủy tinh vỡ; những ánh mắt không quá dài, nhưng sâu như đáy ly rượu vang đã uống cạn.

Giữa tất cả đó, Thẩm Kỳ Viễn xuất hiện như một vết cắt lạnh lên bức tranh đang nồng nhiệt. Không ai báo hiệu anh đến, nhưng khi bóng anh lướt qua cửa chính, không gian như khựng lại một nhịp. Cảm giác ấy không nhìn thấy, không chạm vào được, nhưng tồn tại.

Người ta gọi anh là “Kẻ không tim”, không phải vì anh tàn nhẫn, mà bởi vì anh không để ai sống trong tim mình đủ lâu để hiểu được nó đang đập. Thẩm Kỳ Viễn bước vào căn phòng như thể anh vừa rẽ sóng biển đen để trở về bờ, ánh đèn thủy tinh khúc xạ trên mái tóc đen nhánh tạo thành những vệt sáng mờ nhòe, khiến cả dáng hình anh giống như một ảo ảnh xa hoa, đẹp đến mức không thể nắm bắt.

Tô Lộ tiến lại. Cô như một bông mẫu đơn rực rỡ nở đúng mùa, xinh đẹp, toan tính, và hiểu rõ từng đường dây bẫy của mình. Đôi môi đỏ sậm cong lên như một lời mời không thành tiếng, cô khẽ nghiêng người:

“Anh Viễn, em cứ ngỡ anh sẽ không đến…”

Anh nhìn cô. Ánh mắt không sắc, nhưng đủ để người ta rút lui. Giống như việc bạn bước tới một hồ nước và nhận ra nó lạnh đến mức có thể đông cứng cả linh hồn mình.

Thẩm Kỳ Viễn không trả lời. Chỉ lướt qua cô như một cơn gió thoảng, khiến mùi nước hoa trên người cô trở thành dư vị không ai muốn nhớ.

Anh bước qua tất cả, rượu vang, nhạc jazz, phụ nữ, để đến với một góc tĩnh lặng phía ban công. Một vùng sáng cô độc, nơi ánh đèn lùi lại phía sau và bóng đêm trở thành bạn đồng hành.

Ngồi xuống ghế, anh châm một điếu thuốc. Khói vấn vít quanh ngón tay dài thon, cuộn lên như những sợi ký ức bị thiêu rụi.

Năm mười hai tuổi, Thẩm Kỳ Viễn từng sống trong một căn nhà cấp bốn ẩm mốc, nơi tường bong tróc, mái dột mưa, và tiếng khóc của người đàn bà bên cạnh là âm thanh quen thuộc nhất trong đêm. Mẹ anh không được công nhận là vợ. Càng không có danh phận. Bà sống như một cái bóng, lặng lẽ yêu và lặng lẽ héo tàn.

Đêm mùa đông năm ấy, bà ho suốt một tuần. Anh lấy khăn lông ấm áp đắp cho bà, nấu nồi cháo trắng, ngồi lặng bên mép giường. Nhưng bà vẫn chết, lặng lẽ như khi bà sống.

Người ta chôn bà ở mé rừng. Không bia mộ. Chỉ một cành hoa dại. Anh đứng đó, lạnh buốt đến tận tim, tay nắm chặt viên đá nhỏ - viên đá mà ngày trước mẹ từng nhặt bên bờ suối, đưa cho anh như một thứ bùa hộ mệnh.

Từ đó về sau, Thẩm Kỳ Viễn sống như kẻ không còn gốc rễ. Trái tim anh nếu từng có đã bị chôn vùi dưới lớp đất lạnh cùng xác mẹ.

Ngoài ban công, gió từ triền đồi thổi ngược về, thấm đẫm hơi sương và mùi cỏ dại. Thẩm Kỳ Viễn rít một hơi dài, ánh lửa đỏ đầu điếu thuốc cháy rực trong bóng tối như một con mắt đang canh chừng sự sống.

Chiếc điện thoại khẽ rung. Tin nhắn ngắn gọn:

“Em đang chờ anh. Đừng để em thất vọng.”

Từ Tô Lộ.

Anh nhìn màn hình một thoáng, ngón tay chạm vào dòng chữ, nhưng không trả lời. Anh không ghét cô nhưng cũng chẳng thích. Mọi mối quan hệ với anh đều như những vụ đầu tư ngắn hạn: có thể sinh lời, có thể tiêu tán, nhưng tuyệt đối không để lại gì trong tim.

Anh xóa tin nhắn, đặt điện thoại úp xuống. Trong tích tắc, đáy mắt anh tối lại, tựa như một vực sâu vô hình vừa mở ra sau hàng mi.

Từ phòng khách, nhạc đổi giai điệu. Giai điệu của bản Moon River vang lên như một giấc mơ cũ chưa kịp tan. Anh từng nghe bài hát này trong một quán cà phê nhỏ ở Venice, cùng với một cô gái mang giọng nói trong trẻo như buổi sớm tháng Ba. Nhưng đó là chuyện đã rất lâu rồi. Quá lâu, đến mức bản nhạc ấy giờ đây chỉ còn là tiếng vọng mơ hồ của một điều gì đó đẹp và chết.

Khói thuốc rơi xuống gạt tàn. Đêm dường như lắng lại. Và Thẩm Kỳ Viễn - kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực, ngồi trong ánh sáng vàng kim của đế vương lại thấy mình như một vết nứt nhỏ, mảnh đến nỗi không ai thấy, nhưng đủ để gãy sập cả nội tâm trong một khoảnh khắc.

Ánh mắt anh xa xăm. Nơi đó không có rượu, không có phụ nữ, không có tiền tài hay quyền lực. Chỉ có một cánh đồng lúa nhỏ, một đứa trẻ ngồi bó gối bên bờ ruộng, và một người đàn bà nắm tay nó đi qua mùa đói.

Phía sau, tiếng cửa mở. Ai đó vừa bước ra ban công. Gót giày cao chạm lên nền đá cẩm thạch, âm thanh giòn và nhọn như một giọt rượu vang rơi vào ly pha lê.

Nhưng anh không quay đầu. Cũng không hỏi. Trong thế giới của anh, đến và đi là hai hành động không cần giải thích.

Lúc ấy, vầng trăng khuyết lơ lửng bên vòm trời như con mắt của kẻ giám sát âm thầm, vừa soi tỏ mọi giả dối, vừa chứng kiến nỗi cô đơn mà không ai dám nhìn thẳng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play