Sáng sớm hôm sau, ánh sáng yếu ớt của bình minh xuyên qua những tấm rèm dày, làm mờ đi không khí ngột ngạt trong căn phòng. Thẩm Kỳ Viễn tỉnh dậy trong một không gian trống rỗng, như thể thời gian đã ngừng lại từ khi anh khép mắt. Mùi rượu vẫn nồng nặc trong không khí, và mùi của một đêm không rõ ràng cũng lưu lại trên từng thớ gỗ, trên chiếc giường bừa bộn.
Cô gái nằm bên cạnh anh, giờ đã là một bóng hình lạ lẫm, không tên, không dấu vết. Đêm qua, cô chỉ là một phần của cái vỏ bọc mà anh tự tạo ra cho mình, một thứ để che đậy những khoảng trống không thể lấp đầy trong tâm hồn. Anh đã quen với việc thức dậy trong những căn phòng như thế này, với những cơ thể vô danh, những khuôn mặt không bao giờ để lại ấn tượng lâu dài. Đối với anh, đó là một sự tồn tại không khác gì những bóng ma.
Cô gái từ từ tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng mở ra, nhưng chỉ thấy xung quanh là những mảng sáng mờ ảo của căn phòng. Cô ngồi dậy, vuốt tóc rối bời, nhìn xung quanh, rồi bất ngờ nhận ra mình đang ở đâu, nơi mà mọi thứ đã tàn lụi từ lâu, chỉ còn lại những mảnh vỡ của một đêm vô nghĩa.
Anh không nhìn cô, không cử động. Mắt anh đã lạnh đi, một thứ lạnh lẽo như mặt nước mùa đông, không dấu vết, không cảm xúc. Cảnh giường chiếu lúc này, giống như một bức tranh không có màu sắc, tĩnh lặng, trống rỗng, và đầy tuyệt vọng. Cái thứ mà anh đã từng gọi là cảm xúc giờ chỉ còn lại là những cơn đê mê tạm bợ, những lần quên lãng trôi qua, một cách lặp lại.
Cô gái đứng dậy, mặc lại bộ đồ khiêm nhường mà cô đã cởi bỏ từ đêm qua. Không lời tạm biệt, không một lời chúc, chỉ là một tiếng động nhỏ của đôi giày khẽ chạm sàn. Cô biết rằng với anh, cô chỉ là một sự xao nhãng trong cuộc sống lặng lẽ và tẻ nhạt của anh. Những đêm như thế này, chẳng bao giờ có chỗ cho tình cảm hay mong muốn, chỉ là sự thỏa mãn cơ thể.
Anh vẫn nằm đó, bất động, tay chạm vào điếu thuốc còn thừa trên đầu giường. Anh châm lại và nhả ra một làn khói mỏng, nhìn nó hòa vào không khí. Mỗi làn khói như một phần nhỏ trong sự trốn tránh của anh - một cách để không phải đối diện với chính mình. Anh không hề cảm thấy hối hận hay thương xót. Đã quá lâu rồi, anh quên mất mình là ai, quên mất những thứ mà trước đây anh từng khao khát.
Trong khi cô gái rời đi, bước chân vội vã, thì anh lại im lặng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó mà chính anh cũng không hiểu rõ. Cái sự trống vắng ấy, nó đã ăn sâu vào tâm trí anh từ lâu rồi. Và cô gái, chẳng khác gì những con cờ trong ván cờ của anh, chỉ là một bước đi qua lại, một phần của cuộc sống mà anh đã cố gắng làm mờ nhạt.
Anh bật dậy, không chút vội vã, kéo chiếc áo khoác từ phía cuối giường, khoác vội vào người. Cảnh tượng ban đêm lại hiện lên trong đầu anh như một đoạn phim chiếu lại. Những gương mặt, những cơ thể, những khát khao, tất cả đều phai mờ trong những giây phút trống rỗng đó. Và cô gái, dù đã khuất bóng, nhưng anh không thể nào quên được sự im lặng của cô - sự im lặng giống như những đêm tối, như những con sóng vỗ về không bao giờ dứt.
Bước ra ngoài, anh đối diện với thế giới bên ngoài, nơi ánh sáng mặt trời đang cố gắng phá vỡ bóng tối của đêm qua. Nhưng trong lòng anh, bóng tối vẫn hiện diện, sâu thẳm. Mọi thứ dường như chỉ là sự che đậy của những tàn tro, những cảm xúc đã cháy rụi từ lâu.
Anh bước vào phòng làm việc, nơi các báo cáo đang chờ đợi, nơi những cuộc gọi chưa kịp trả lời. Nhưng ngay cả khi công việc bủa vây, anh vẫn không thể xua đi được cảm giác trống rỗng ấy, cảm giác mà không một điều gì có thể làm dịu đi.
Lúc này, điện thoại của anh lại rung lên. Là một cuộc gọi từ Tô Lộ.
"Anh Viễn, em đang ở dưới khách sạn. Chúng ta gặp nhau nhé?"
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, nhưng Thẩm Kỳ Viễn không cảm thấy gì. Những cuộc gặp gỡ như vậy đã trở thành những thói quen nhàm chán. Cô gái này, cũng như bao người khác, chỉ là một phần của thế giới mà anh tạo dựng, không hơn không kém.
"Tôi sẽ xuống ngay." anh trả lời ngắn gọn rồi cúp máy. Bước chân vào nhà vệ sinh, nhìn gương mặt không cảm xúc của bản thân, anh thẫn thờ đôi chút, rồi bắt đầu vệ sinh cá nhân, xong xuôi anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi ra ngoài.
Nhưng trước khi rời đi, anh lại nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh sáng ngoài kia vẫn đang cố gắng chạm vào mặt đất. Anh không thể ngừng nghĩ về những đêm không tên, những cuộc gặp gỡ vô nghĩa, và cái cảm giác luôn bị thiếu vắng. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng, dù anh có bao nhiêu người ở bên, những đêm tàn tro và nhục dục vẫn không thể khỏa lấp đi sự trống rỗng trong lòng anh.
Anh bước ra ngoài, và bóng lưng của anh lại dần khuất sau những cánh cửa đóng kín. Những tàn tro vẫn còn đọng lại trên tay, dù anh đã cố gắng phủi sạch.