Thẩm Kỳ Viễn bước đến đại sảnh khách sạn, nơi Tô Lộ đã đợi sẵn. Cô vừa trở về từ chuyến du lịch dài ngày ở thành phố khác, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng dáng vẻ vẫn kiên cường như thường lệ. Áo khoác ngoài của cô vắt vội lên tay, tóc dài hơi rối, nhưng cái nhìn đấy vẫn sắc bén, đầy sự toan tính.
Cô đứng dậy chào anh, rồi khẽ lướt qua để dẫn đường. Tô Lộ dẫn anh qua hành lang rộng thênh thang, ánh đèn vàng vọt chiếu sáng mặt sàn bóng loáng. Cảm giác giữa họ không hề ấm áp, chỉ là những bước đi đồng nhịp trong một sự thỏa thuận vô hình.
Họ không nói gì cho đến khi đã lên xe. Thẩm Kỳ Viễn vẫn giữ vẻ im lặng quen thuộc, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, lướt qua những cảnh vật vội vã của thành phố về đêm. Tô Lộ ngồi bên cạnh, tay nắm lấy túi xách, mắt nhìn xuống tay mình như muốn tìm kiếm câu chữ để bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Cuối cùng, cô lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn: “Em đã trở lại sau chuyến đi dài. Cảm ơn anh đã chờ. Đến nhà em trước đã nhé.” Chỉ vài giờ xa anh thôi cô ta sắp không chịu nổi.
Anh chỉ gật đầu, vẫn không hề quay sang nhìn cô. Họ tiếp tục lái xe trong im lặng, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà của Tô Lộ. Cô đưa mắt qua anh, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mở cửa bước ra.
Thẩm Kỳ Viễn theo sau cô vào nhà, đi qua phòng khách rộng rãi, rồi để lại cô một mình trong không gian ấy. Cô mời anh vào phòng ngủ riêng để anh có thể nghỉ ngơi một chút, còn mình thì đi thay đồ và chuẩn bị cho cuộc gặp vào sáng hôm sau.
Thẩm Kỳ Viễn ngồi thoải mái trên chiếc giường trắng, tư thế thả lỏng, ánh mắt của anh thoáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đầy tỉnh táo.
“Anh không có gì để nói với em sao?” Tô Lộ đã thay một bộ đồ khác, chất vải mềm mại đắt tiền. Lúc này đang quàng đôi tay thon dài lên cô Thẩm Kỳ Viễn.
Anh không phản ứng. Tô Lộ thoáng xấu hổ, cô buông tay đứng thẳng mỉm cười nói “Chúng ta ra ngoài nhé?”
Họ ra ngoài và cùng lái xe, không ai nói gì. Tô Lộ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ về những việc sắp diễn ra. Mọi thứ trong cuộc sống của cô, từ công việc đến gia đình, đã luôn bị chi phối bởi những cam kết mà cô không thể từ chối. Và bây giờ, ngay cả hôn ước này cũng không phải là ngoại lệ.
Khi xe tiến dần đến một quán cà phê yên tĩnh, Tô Lộ bắt đầu câu chuyện: “Về chuyện hôn ước của chúng ta…” Cô không cần nhìn Thẩm Kỳ Viễn để biết rằng anh đang chú ý. “Gia đình hai bên đã quyết định rồi. Cũng không có cách nào thay đổi được nữa. Đó là lý do em muốn gặp anh sáng nay. Chúng ta sẽ có cuộc gặp với gia đình anh vào cuối tuần này. Một sự gặp gỡ chính thức.”
Thẩm Kỳ Viễn không trả lời ngay, chỉ tiếp tục nhìn về phía trước. Một mối quan hệ không tình yêu, không hy vọng. Chỉ là sự kết nối của hai gia đình, của những lợi ích không thể chối bỏ.
Tô Lộ quay sang anh, vẫn giữ giọng bình thản: “Anh đã sẵn sàng chưa? Hay chúng ta vẫn chỉ là những người chơi trò chơi này với nhau?”
Thẩm Kỳ Viễn thở dài, đôi mắt sâu thẳm không thể đọc ra cảm xúc thật sự. "Chúng ta chỉ cần làm theo đúng kế hoạch. Mọi chuyện sẽ qua thôi."
Mặc dù Tô Lộ biết rằng đây chỉ là một sự hợp tác lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô không thể ngừng cảm thấy có chút gì đó nghẹn ngào trong lòng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hôn ước này dường như đã khắc sâu trong từng suy nghĩ của cô, và có lẽ, cũng không thể dễ dàng rút ra được nữa.
Cuối cùng, xe dừng lại trước quán cà phê. Không gian trong quán ấm áp, với những ngọn đèn vàng hắt lên gương mặt họ, tạo nên một không khí yên tĩnh nhưng căng thẳng. Dù không ai nói thêm lời nào, nhưng những gì đã diễn ra trong đoạn đường ngắn ngủi ấy đã vẽ nên một bức tranh mơ hồ về tương lai của họ - một mối quan hệ không có tình yêu, không có sự lựa chọn, chỉ có sự chấp nhận và mối liên kết giữa hai gia đình.