Cuộc gặp gỡ của hai gia tộc Thẩm và Tô không phải là một sự kiện trọng đại, nhưng lại mang trong mình một ý nghĩa sâu xa mà những người tham gia không thể nào nhìn thấy hết. Một bữa tiệc trà nhẹ nhàng trong biệt thự của gia đình Thẩm, với không gian trang nhã và những bàn tiệc phủ đầy hoa tươi. Mọi thứ đều tỏ vẻ thanh lịch, nhưng không ai có thể che giấu được sự căng thẳng trong không khí.

Thẩm Kỳ Viễn ngồi đối diện Tô Lộ, ánh mắt anh lạnh lùng, không cảm xúc. Trái ngược với vẻ ngoài điềm tĩnh của anh, Tô Lộ lại có chút căng thẳng. Cô khẽ xoay chiếc ly trên tay, những ngón tay mảnh mai cứ liên tục lướt qua viền thủy tinh, như một cách để xoa dịu sự bất an trong lòng.

“Chào mừng cô đến đây.” Thẩm Kỳ Viễn lên tiếng, giọng nói của anh không hề có chút ấm áp nào, chỉ là một câu xã giao trống rỗng.

Tô Lộ ngẩng lên, đôi mắt cô không che giấu được sự căng thẳng, nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài điềm đạm. “Gia đình em rất vinh hạnh. Chúng ta cùng hướng tới một tương lai tốt đẹp.”

Kỳ Viễn không trả lời ngay lập tức. Anh không có thời gian để nghĩ về những lời nói sáo rỗng đó, vì trong đầu anh, mọi thứ đều đã được quyết định từ trước. Điều mà anh quan tâm lúc này không phải là những lời hoa mỹ hay những lời hứa hẹn. Anh chỉ cần một thỏa thuận - một hợp đồng rõ ràng, không thể thay đổi.

Tô Lộ nhìn vào mắt anh, chờ đợi sự xác nhận. Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này, nhưng cô cũng hiểu, trong cuộc chơi này, không phải ai cũng có quyền lựa chọn.

Cuối cùng, Thẩm Kỳ Viễn lấy ra một tấm hợp đồng từ trong cặp da của mình, đặt nó lên bàn với một động tác lạnh lùng. Anh mở tờ giấy ra, giọng nói không chút cảm xúc.

“Đây là bản hợp đồng hôn nhân. Không tình cảm, không can thiệp đời tư. Chỉ là một sự liên kết giữa hai gia tộc, một sự bảo vệ lợi ích lẫn nhau.”

Tô Lộ nhìn tấm hợp đồng, những chữ in đậm trên giấy trắng như khắc sâu vào lòng cô. Mọi thứ quá rõ ràng, quá lạnh lùng. Cô đã chuẩn bị tinh thần từ lâu cho sự hy sinh này, nhưng khi đối diện với sự thực, vẫn không khỏi cảm thấy nghẹn ngào.

“Tôi không cần vợ, tôi chỉ cần đối tác,” Kỳ Viễn tiếp tục, giọng nói như lưỡi dao sắc bén cắt ngang mọi hy vọng nhỏ nhoi mà cô còn giữ lại.

Câu nói ấy như một cú đánh mạnh vào trái tim Tô Lộ. Cô biết, từ giờ trở đi, không còn gì để trông chờ ở người đàn ông này. Đối với anh, cô chỉ là một phần trong kế hoạch của gia đình, một công cụ giúp anh đạt được mục tiêu. Cô sẽ không bao giờ có được tình yêu mà mình ao ước, vì ngay cả quyền yêu thương cũng không được phép tồn tại trong cuộc sống của họ.

Tô Lộ không lên tiếng ngay, cô chỉ lặng lẽ nhìn vào bản hợp đồng, rồi khẽ gật đầu.

"Chấp nhận," cô đáp, giọng nói cứng như thép, không có chút dao động.

Kỳ Viễn không nhìn cô nữa. Anh cúi xuống, ký tên lên tờ giấy, rồi đẩy nó về phía cô. “Cô có thể ký ngay bây giờ.”

Những ngón tay của Tô Lộ run rẩy một chút, nhưng cô vẫn lấy bút ký vào tờ hợp đồng. Đó là một sự chấp nhận, không còn lựa chọn nào khác. Cô ký xong, đóng dấu của gia đình Tô cũng đã được ấn xuống. Cả hai gia tộc giờ đây chính thức có một liên kết không thể tách rời, một mối quan hệ mà không ai có thể phủ nhận, dù rằng nó được xây dựng trên những đống tro tàn của tình cảm.

Khi cô đặt cây bút xuống, một cảm giác trống rỗng lan tỏa trong lòng. Tô Lộ nhận ra rằng, dù cô có hy sinh đến đâu, dù có chấp nhận làm một cái bóng trong cuộc đời của người đàn ông này, cô cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì. Anh không cần cô, và cô chỉ là một sự hy sinh để đạt được mục tiêu mà gia đình cô đã đặt ra.

Một lát sau, khi bầu không khí giữa họ đã trầm lắng, Kỳ Viễn mới lên tiếng.

"Vậy là xong. Cô sẽ không can thiệp vào công việc của tôi, tôi cũng không đụng chạm đến đời sống riêng của cô. Chúng ta sẽ chỉ là những đối tác trong công việc này."

Tô Lộ không đáp, cô chỉ gật đầu nhẹ. Cô đã không còn hy vọng vào lời nói của anh. Những gì anh vừa nói, đã là một sự xác nhận cuối cùng cho mối quan hệ này - một mối quan hệ không có tình cảm, không có lòng tin, chỉ đơn giản là một sự trao đổi lợi ích. Trong cái hợp đồng này, không có chỗ cho tình yêu hay sự quan tâm.

Chỉ có quyền lực, chỉ có những lợi ích khô khan, lạnh lẽo. Và cô, sẽ là người phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Kỳ Viễn đứng dậy, đẩy chiếc ghế sang một bên. “Cô có thể đi. Chúng ta sẽ gặp lại trong những dịp cần thiết.”

Câu nói lạnh lùng ấy như một lưỡi dao cắt ngang không gian, không cho phép Tô Lộ có bất kỳ cơ hội nào để thay đổi quyết định. Cô đứng dậy, rời khỏi phòng mà không nói thêm một lời nào.

Ra khỏi biệt thự của gia đình Thẩm, cô cảm thấy như mình vừa rời khỏi một căn phòng đầy ắp bóng tối. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mình đã đánh mất đi một phần lớn của bản thân. Cái giá của địa vị, của quyền lực, là phải đánh đổi tất cả những gì quý giá nhất.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play