Trên tầng cao nhất của tòa nhà Thẩm Thị, trời đổ mưa như rửa trôi bụi bặm từ bầu trời tháng Sáu. Những vệt nước mưa bám dài trên mặt kính, như nét bút lạc loài trên bản vẽ vô hồn. Thành phố phía dưới, lấp loáng ánh đèn, nửa thức giấc, nửa say sưa trong nhịp điệu của tiền bạc và quyền lực.
Trong căn phòng vắng, tiếng bước chân vọng lại, từng nhịp đều đặn, lạnh lùng, như tiếng đồng hồ đếm ngược vận mệnh.
Thẩm Kỳ Viễn đứng xoay lưng về phía cửa, đôi tay đút túi, ánh mắt bất động như tượng đá. Mái tóc đen nhạt rủ xuống trán, phủ một góc u tối lên gương mặt tưởng như không còn mạch máu. Anh vẫn mặc bộ vest từ sáng, áo sơ mi trắng hơi nhăn nơi khuỷu tay, cà vạt tháo lỏng, cổ áo để hở một nốt ruồi mờ giữa xương đòn, như một dấu tích mà ai đó từng hôn qua nhưng chưa từng thuộc về.
Thời gian ở nơi anh đứng, dường như đã ngưng đọng lại.
Cửa phòng bật mở.
Không gian bị khuấy động khi cánh cửa mở ra mà không một tiếng gõ. Người đàn ông bước vào không xin phép, cũng không cần được chào đón. Bởi anh là người duy nhất trên đời này không cần xin phép Thẩm Kỳ Viễn để bước vào bất kỳ căn phòng nào, kể cả phòng kín nhất trong lòng người kia.
Tống Mặc Sâm bước vào, tay cầm ly cà phê đen nghi ngút khói. Người đàn ông cao lớn với sống mũi thẳng và ánh mắt sắc như dao rút ra từ tuyết. Bộ vest xám bạc không làm giảm vẻ phóng khoáng vốn có, trái ngược hoàn toàn với sự tiết chế cứng rắn của Kỳ Viễn.
“Cậu diễn xuất khá đấy,” anh nhếch môi cười, đặt ly cà phê lên bàn, “một màn kịch với Thẩm Trạch, mà tôi ngồi xem cứ tưởng đang coi đấu trường của những con thú mặc áo vest.”
Kỳ Viễn không quay đầu lại. “Vì tôi biết Thẩm Trạch là loại thú không chịu yên nếu không thấy máu.”
Mặc Sâm cười khẽ, rút từ túi áo một điếu thuốc, không châm lửa, chỉ xoay trong tay. “Vậy ai sẽ là người đổ máu?”
“Không phải tôi,” Kỳ Viễn đáp, cuối cùng cũng xoay người đối diện người bạn thân, “cậu biết tôi không bao giờ đi một nước cờ mà không có hậu thủ.”
Giữa họ là mối quan hệ không tên, không cần rào đón. Là bạn, là đồng minh, là cố vấn, là người duy nhất dám gọi thẳng tên anh mà không sợ bị ghìm xuống bởi áp lực quyền lực.
Họ đã học cùng nhau ở Thụy Sĩ, hai đứa trẻ mang họ của những gia tộc lớn, sống giữa trường quốc tế hào nhoáng nhưng lặng lẽ, đầy vết xước.
Mặc Sâm từng nói, Kỳ Viễn là người duy nhất mà anh ta không thể đoán được nước đi vì hắn không chơi cờ, hắn phá bàn cờ rồi tạo một cái mới.
“Mọi thứ đã sắp xếp xong cho cuộc họp mặt hai nhà,” Mặc Sâm nói, ngồi xuống ghế, mở iPad, “Tô gia sẽ đưa ra bản hợp đồng liên doanh, nhưng quan trọng là cậu có thật sự định tiến xa với mối hôn nhân đó không?”
“Không,” Kỳ Viễn thẳng thừng, “nhưng tôi sẽ để họ nghĩ như vậy.”
Tống Mặc Sâm thở dài, như đã đoán trước câu trả lời. Anh nhìn vào bạn mình, thật lâu, rồi nói bằng giọng thấp, “Cậu đang sống kiểu gì vậy, Kỳ Viễn? Một cuộc hôn nhân không tình cảm. Một công ty đầy dao găm. Một cuộc đời không ký ức trọn vẹn.”
Trong thoáng chốc, đôi mắt người đàn ông vốn sắc lạnh kia hơi xao động. Anh nhớ lại một đêm mùa đông ở Lucerne, khi hai đứa trẻ mười bảy tuổi trốn học đi lang thang ven hồ, hơi thở phả ra thành sương mù và Kỳ Viễn ngồi lặng lẽ trên băng ghế gỗ, nói rằng:
“Tôi chưa từng biết sinh nhật mẹ tôi là ngày nào. Cũng không nhớ được gương mặt bà. Chỉ nhớ có lần bà đứng dưới mưa, cười với tôi rất lâu, rồi biến mất.”
Một ký ức không đầy đủ, một người mẹ không tên trong gia phả Thẩm gia. Người phụ nữ từng là tình nhân trong bóng tối của một người đàn ông có quyền lực, để lại đứa trẻ không danh phận, rồi biến mất như sương khói.
Mặc Sâm là người duy nhất được biết chuyện đó. Anh chưa bao giờ hỏi lại lần hai, vì Kỳ Viễn chưa từng cho phép ai đào sâu vào vết thương không hình hài ấy.
Giọng Tống Mặc Sâm khàn đi: “Cậu không thể cứ sống như thể tất cả mọi thứ đều có thể kiểm soát bằng logic và thế lực. Ký ức của cậu không phải con số, Kỳ Viễn. Nó không thể xoá trắng rồi ghi đè.”
Kỳ Viễn nhìn anh, ánh mắt hơi trầm xuống. “Nếu tôi cho phép nó quay lại, tôi sẽ mất đi tất cả những gì tôi dựng nên.”
“Cậu có nghĩ một ngày, khi mọi thứ cậu dựng nên đổ sụp, cậu sẽ còn lại gì không?”
Im lặng. Lâu đến mức tiếng mưa gõ lên cửa kính nghe như tiếng đồng hồ đang đếm ngược.
Cuối cùng, Kỳ Viễn nhấc ly cà phê, uống một ngụm. “Cậu vẫn còn,” anh nói khẽ, mắt không rời ánh đèn dưới phố.
Một câu nói đơn giản, nhưng Mặc Sâm hiểu.
Trong thế giới của Kỳ Viễn, nơi mọi người đều là con tốt, con bài, đối tác hoặc mục tiêu, anh là người duy nhất được gọi bằng chữ “cậu”, không thêm họ, không giấu khoảng cách.
Tống Mặc Sâm không cười nữa. Anh rút điếu thuốc ra, bật lửa. Lần này, anh châm nó. Mùi khói nhẹ tan vào không khí.
“Tốt,” anh nói, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng vốn chỉ dành cho những lần ra tay chiến lược, “vì tôi sẽ là người đầu tiên đạp cửa xông vào nếu cậu đi lạc.”
Ở tầng ba mươi của một đế chế họ Thẩm, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, giữa mưa và ánh đèn thành phố, giữa quá khứ vỡ vụn và hiện tại đầy toan tính.
Họ không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc trong một thứ yên lặng rất hiếm, thứ chỉ có thể tồn tại giữa những người đã nhìn thấy nhau khi không còn lớp mặt nạ.
Và ở đó, trong một khoảnh khắc mong manh, Thẩm Kỳ Viễn không phải là người thừa kế, không phải là một CEO, không phải là kẻ không tim, mà là một người đàn ông vẫn đang học cách tồn tại giữa đống tro tàn ký ức và những nước cờ của định mệnh.