Ngu Lan Ý cẩn thận cầm tờ giấy trong tay lên xem lại một lần. Y nghĩ, Trịnh Sơn Từ đương nhiên sẽ đồng ý— dù sao gia thế của y vốn tốt, y lại còn xinh đẹp. Nghĩ vậy, trong lòng y cũng thấy yên tâm hơn.
“Thiếu gia, phu lang nói sau khi đính hôn ngày mai sẽ để thiếu gia được ra khỏi cửa.”
Ngu phu lang cũng không thật sự định giữ Ngu Lan Ý mãi trong nhà. Dù sao sau này thời gian ở kinh thành sẽ không còn nhiều, để y ra ngoài nhìn ngắm một chút cũng tốt. Con do mình sinh ra, đương nhiên trong lòng sẽ xót thương.
“Tốt quá rồi, ta bị nhốt trong nhà đến sắp chán chết rồi đây!” Trong mắt Ngu Lan Ý hiện lên một tia vui mừng. Còn bao nhiêu kẻ đã từng cười nhạo y, sai người đến trêu chọc y, y còn chưa kịp tính sổ.
Đặc biệt là Ngu Thời Ngôn!
“Đợi đến khi ta được ra ngoài, nhất định phải dạy dỗ hắn cho ra trò!” Nghĩ đến lúc bị bắt, Ngu Thời Ngôn còn định dắt tay y đi, lại thêm chuyện nha hoàn của Bùi phủ biến mất—trực giác mách bảo Ngu Lan Ý rằng việc này có liên quan đến Ngu Thời Ngôn.
“Ta còn bao nhiêu bạc?” Ngu Lan Ý muốn kiểm kê lại tiền tiêu vặt của mình. Kim Vân im lặng hồi lâu không nói, khiến y không khỏi nghi hoặc nhìn sang.
Kim Vân thở dài một hơi: “Thiếu gia, ngài đang thiếu Kim Y Các một trăm lượng bạc.”
Ngu Lan Ý hoảng hốt: “... Ta, không còn tiền sao?”
Kim Vân: “Thiếu gia, ngài vốn dĩ chưa từng có đồng bạc nào cả.”
***
Trịnh Sơn Từ ôn bài xong thì nằm nghỉ trên giường. Vì quá nghèo, chiếc giường cũng chỉ là giường gỗ cứng. Mới đầu Trịnh Sơn Từ ngủ không quen, cảm giác chẳng khác nào nằm ngủ ngay trên ghế đá. Nhưng đến giờ, hắn cũng có thể chịu đựng được đôi chút rồi.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Sơn Từ ra cửa mua một cái bánh bao ăn lót dạ thì gặp bà mối. Khi nhìn thấy sính lễ phía sau lưng bà mối, trong lòng Trịnh Sơn Từ vừa cảm thấy choáng ngợp, vừa áp lực. Hắn... hắn có thể đưa ra nhiều sính lễ đến thế sao? Quỷ mới tin là có thể.
“Trịnh công tử, mời ngài.” Bà mối thấy Trịnh Sơn Từ thì ánh mắt liền sáng lên. Trịnh Sơn Từ mặc hoa phục, trông quả thực có vài phần phong thái của con cháu thế gia đại tộc, không hề thua kém bất kỳ ai, dung mạo như tranh vẽ, khí chất phong lưu lại có phần trầm lặng.
Trịnh Sơn Từ đáp lễ, đi lên trước một bước.
Dù sao hắn là người cầu hôn, vẫn nên đi ở phía trước.
Cả Thịnh Kinh thành đều biết chuyện của Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý. Ngu Lan Ý trong thành nổi danh là người kiêu ngạo ương ngạnh, thân phận cao quý, lại được nuôi dạy như ngọc trong tay, là ca nhi được cưng chiều từ nhỏ.
Ca ca ruột là thư đồng của hoàng đế, được xem là trọng thần thân tín, về sau tiền đồ ắt sẽ càng ngày càng rộng mở. Ai cũng cho rằng người như y hoặc là sẽ được gả vào hoàng cung, hoặc cũng là vương công quý tộc nào đó—nào ngờ lại đột ngột chuyển hướng, định thân cùng một người xuất thân hàn môn, không có danh tiếng gì như Trịnh Sơn Từ, thật sự khiến ai nấy đều không đoán trước được.
Trịnh Sơn Từ rất ít ra ngoài, phần lớn mọi người chỉ nghe nói đến chuyện giữa hắn và Ngu Lan Ý, chứ chưa từng thấy qua mặt thật.
“Đã ra việc như này, còn là gả ra ngoài sao?”
“Hầu phủ vẫn còn thể diện, làm sao mà không gả được. Có chăng là gả thấp thôi, chứ chẳng lẽ lại gả cho kẻ nghèo rớt mồng tơi?”
“Thịnh Kinh này, dù xuất thân hèn mọn, nam nhi trong lòng vẫn nên có chí lớn. Cưới được một ca nhi danh tiếng, lại có nhạc gia mạnh phía sau, chẳng phải quá hời sao? Chỉ là chiếm danh phận chính thất, còn mỹ thiếp thì cứ cưới thêm vài người, đường làm quan sẽ rộng mở. Ai mà chẳng thèm muốn chứ?”
Trịnh Sơn Từ theo bà mối đến cửa Hầu phủ, những người chưa từng gặp qua hắn đều bị khí chất toát ra từ hắn làm cho kinh ngạc—chỉ cảm thấy trước mắt là một vị quân tử ôn hòa, giáo dưỡng cực kỳ tốt.
Những lời bàn tán đó, Trịnh Sơn Từ đều nghe rõ, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Tới cửa Trường Dương Hầu phủ, hai con sư tử đá uy nghiêm đứng sừng sững hai bên cổng lớn. Một tên sai vặt chạy nhanh ra hỏi: “Vị công tử này đến Hầu phủ có chuyện gì?”
“Ta đến cầu hôn.”
Hôm nay chính là ngày đã hẹn trước để làm lễ đính hôn. Trường Dương Hầu đã xin nghỉ triều từ sớm, cùng Ngu phu lang ngồi ở chính đường chờ. Khi nghe người hầu báo lại, liền cho mời Trịnh Sơn Từ cùng bà mối vào trong.
Ngu phu lang hôm nay cũng ăn vận lộng lẫy để tiếp khách. Ngu Lan Ý tránh ở sau bình phong quan sát. Sau bình phong, ngoài y ra còn có thế tử phu nhân của phủ Quốc công cùng nhị biểu ca của y, bầu không khí hơi có chút nặng nề.
Dù sao hôm nay, thế tử phu nhân cũng là ôm tâm trạng phải hy sinh hạnh phúc của con trai mình mà đến.
Hạ Minh ngồi một bên, từ sau khi biết chuyện Ngu Lan Ý đã định thân với Trịnh Sơn Từ, trong lòng hắn vẫn luôn do dự. Nghĩ đến việc biểu đệ gả cho một tiến sĩ nghèo, hắn cảm thấy tiểu biểu đệ sẽ chịu không nổi. Tuy hắn có hơi hỗn xược, nhưng tâm ý đối với biểu đệ là thật lòng. Bản thân hắn lại không phải người thừa kế tước vị, sống càng tự do thoải mái, hôn ước cũng không bị quá nhiều ràng buộc. Hắn thật sự nguyện ý cưới biểu đệ vào chính thất.
Mẫu thân vẫn luôn khuyên hắn đừng làm vậy, nhưng hắn không lay chuyển quyết tâm. Hôm nay định đến cửa bàn chuyện hôn nhân, kết quả lại nghe nói Hầu phủ sớm đã định đem biểu đệ gả cho tên tiến sĩ nghèo kia, trong lòng Hạ Minh nghẹn đến mức khó chịu muốn chết.
Bọn họ chỉ vừa đến một lúc thì Trịnh Sơn Từ cũng đã tới. Cả ba người liền ngồi yên sau bình phong tránh mặt, cũng là để xem rốt cuộc Trịnh Sơn Từ là người thế nào.
Ngu Lan Ý vẫn chẳng có tâm trạng gì với chuyện cưới gả, sắc mặt uể oải. Hôm qua mới biết tháng này mình đã tiêu hết tiền tiêu vặt, thậm chí còn thiếu nợ, trong lòng không thể nào vui nổi.
Trong ấn tượng của y, bản thân rõ ràng rất biết tiết kiệm mà...
Trịnh Sơn Từ theo bước chân của gia nhân mà tiến vào chính đường. Hắn chưa từng gặp Trường Dương Hầu, nhưng vừa thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Ngu phu lang, liền đoán ra ngay thân phận.
Trường Dương Hầu là một nam nhân tuấn tú mang theo uy nghiêm, không giận mà tự toát ra vẻ đáng sợ. Còn Ngu phu lang thì trái lại, nhìn thấy Trịnh Sơn Từ, khóe môi khẽ cong, như thể đang cười.
“Tại hạ hôm nay tới cửa Trường Dương Hầu phủ cầu thân, mong được cưới hòn ngọc quý trên tay ngài—Ngu Lan Ý,” Trịnh Sơn Từ chắp tay nói.
Những việc còn lại liền do bà mối đứng ra làm chủ. Hai bên trước đó cũng đã ngầm đồng ý, lần này xem như công khai đính ước. Trịnh Sơn Từ đứng bên cạnh bà mối, ánh mắt sáng trong, sống lưng thẳng tắp, khóe môi vẫn giữ nét cười nhàn nhạt.
Những chuyện vặt vãnh như thế này xưa nay vẫn là do Ngu phu lang xử lý, Trường Dương Hầu chỉ thỉnh thoảng lên tiếng vài câu. Ánh mắt ông liếc về phía Trịnh Sơn Từ, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu. Dung mạo và khí chất người này đều không tồi.
Hiện tại Trường Dương Hầu phủ vốn dĩ đã không còn cần dựa vào liên hôn để mưu cầu lợi ích. Ít nhất ở chuyện của Ngu Lan Ý, họ càng quan tâm người chồng tương lai liệu có thật lòng đối xử tốt với y hay không.
Trước kia, Trường Dương Hầu vốn không cảm thấy chuyện nam nhân tam thê tứ thiếp là điều gì sai trái. Thế nhưng nghĩ đến cảnh con mình sau khi xuất giá còn phải chịu cảnh chia sẻ trượng phu với người khác, trong lòng ông liền cảm thấy không thoải mái. Người được nuôi nấng như báu vật trong nhà, chẳng lẽ lại đưa đi để người ta giẫm đạp?
Tiến sĩ xuất thân hàn môn, tuy gia thế kém phần hiển hách, nhưng hơn người ở chỗ giỏi suy xét thiệt hơn.
“Hôn sự này, chúng ta không có ý kiến.” Trường Dương Hầu nhẹ nhàng mở lời, rồi tiếp: “Nhưng ta có một điều kiện, hy vọng Trịnh công tử có thể đáp ứng.”
Ngu phu lang nghe vậy còn tưởng phu quân muốn làm khó Trịnh Sơn Từ, liền âm thầm kéo nhẹ tay áo ông từ phía sau lưng. Ngu Lan Ý cũng lập tức nổi hứng thú, trong lòng nghĩ cha mình hẳn là muốn gây khó dễ Trịnh Sơn Từ, tốt nhất là khiến hôn sự này đổ bể luôn.
Trịnh Sơn Từ đột nhiên bị điểm danh, lập tức chắp tay đáp lời: “Xin Hầu gia cứ nói.”
“Sau khi Lan Ý gả cho ngươi, nếu đến năm ba mươi tuổi mà dưới gối vẫn chưa có con, khi ấy ngươi mới được phép nạp thiếp. Nếu trước đó ngươi dám nạp thiếp hay có chuyện ong bướm bên ngoài, ta tuyệt đối không bỏ qua. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình tấu xin đưa ngươi vào cung, ở bên cạnh bệ hạ mà bầu bạn vài năm.” (ý là cho biến thành thái giám á =))))
Trịnh Sơn Từ: “... Hầu gia yên tâm, ta hiểu rõ.”
Ngu phu lang trong mắt ý cười càng sâu, còn Ngu Lan Ý thì tức giận ngồi ở một bên.
Ngày lành tháng tốt đã chọn xong, tam thư lục lễ đều chu toàn. Bà mối thấy việc hanh thông, khó giấu nổi vẻ hân hoan. Hầu phủ tặng sính lễ không ít, hôn sự này lại là từ sớm đã định, một chút cũng không uổng công Ngu phu lang ban cho bao lì xì và tiền bịt miệng.
Lần làm bà mối này, chỉ một lần khai trương đã đủ cho bà sống cả năm.
Ngu Lan Ý đứng dậy đi qua đi lại, muốn lách ra phía sau bình phong nhìn một cái. Người đính hôn còn đang ở đây, mà chuyện đã thương lượng xong cả rồi.Thế tử phu nhân liền đưa tay ngăn cản hành động của y, trong mắt hiện rõ vẻ nghiêm nghị, hạ giọng nhắc nhở: “Không hợp quy củ.”
Quy củ trong đại tộc chính là nhiều như vậy, Ngu Lan Ý cũng không tiện cãi lại trưởng bối trong nhà, chẳng lẽ ở ngay đây gây chuyện để người ngoài chê cười? Mà trưởng bối muốn trị tiểu bối, có rất nhiều cách.
Hạ Minh vừa nghe thấy quy định “sau ba mươi tuổi nếu chưa có con mới được nạp thiếp”, ánh mắt liền dao động, trong lòng đánh trống rút lui. Hắn thích là dung mạo của Ngu Lan Ý, cùng quyền thế của Hầu phủ, chứ nếu phải thủ tiết vì một ca nhi cả đời… thì vẫn là thôi đi.
Người bình thường ai lại đến tận ba mươi tuổi mà vẫn chưa có hài tử? Đây một đám cưới chính là chuyện cả đời. Này không chỉ là cưới một phu lang được cưng chiều, mà là cưới cả dòng tộc trở về.
Trịnh Sơn Từ xem như đã làm tốt việc này, nhưng thật ra cũng không thể nói là hắn làm tốt, tính ra hiện tại hắn đang bị “ép duyên”.
Trường Dương Hầu để lại một mình Trịnh Sơn Từ, nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi, dời bước sang hoa viên đi.”
Trịnh Sơn Từ làm sao dám từ chối? Hắn đành theo sát phía sau Trường Dương Hầu, đối với ông ta tất nhiên phải giữ lễ phép.
Trường Dương Hầu nhíu mày: “Tiến lên đây.”
Trịnh Sơn Từ: “Tuân lệnh.”
Ngu phu lang lén lút đưa cho bà mối một thỏi vàng, nói: “Việc này bên ngoài có người hỏi tới, ngươi biết phải nói thế nào rồi đó.”
Bà mối cười toe toét: “Ai u, phu lang cứ yên tâm đi, có ai tra hỏi cũng không cạy được miệng ta. Phu lang cứ yên tâm trăm phần.”
Bà mối vui vẻ mãn nguyện bước đi rồi.
Thế tử phu nhân bước ra phía sau bình phong: “Nếu đệ đệ đã sắp xếp xong chuyện hôn sự cho Lan Ý, ta cũng không quấy rầy nữa, trong nhà còn nhiều việc phải lo.”
Ngu phu lang nói: “Tẩu tẩu đã phải phí tâm rồi, không gả được cho Minh Nhi, là do Lan Ý nhà chúng ta không có phúc. Nghĩ đến sau này, Minh Nhi nhất định sẽ gặp được người càng thích hợp hơn.”
Thế tử phu nhân nghe vậy thì trong lòng thoải mái hơn đôi chút: “Ta cũng chẳng giúp được bao nhiêu, đệ đệ khách sáo rồi.”
Hạ Minh hành lễ với Ngu phu lang xong, lưu luyến liếc nhìn Ngu Lan Ý một cái rồi mới theo thế tử phu nhân rời đi.
Ngu phu lang khẽ cốc nhẹ vào chóp mũi Ngu Lan Ý, cười nói: “Đính hôn rồi, thả cho con ra ngoài chơi. Đừng tức giận nữa kẻo hại thân, con xem cha con còn đang tính toán cho con kìa. Về sau Trịnh Sơn Từ không dám nạp thiếp đâu.”
Ngu Lan Ý bĩu môi: “Hắn mà dám nạp thiếp, con đánh cho hắn liệt giường luôn! Đánh đến mức bán thân bất toại rồi dùng nhân sâm giữ mạng hắn, chờ khỏe hơn rồi lại tiếp tục đánh cho hả giận!”
Ngu phu lang: “Còn y hệt tính tình trẻ con.”
Nhưng nghe xong những lời này, ông ấy lại không cảm thấy có gì không đúng cả.
Trịnh Sơn Từ vẫn chưa biết Ngu Lan Ý còn đang ghi hận chuyện muốn đánh hắn, còn Trường Dương Hầu thì gọi hắn tới là để nói về chuyện chức huyện lệnh Tân Phụng.
“Ta đã đề cử ngươi lên Lại Bộ. Còn có mấy người chưa có chức quan cũng tìm quan viên đề cử. Ngươi vẫn cần tham gia khảo hạch, nếu đậu mới có thể chính thức nhận chức. Nếu ngươi cảm thấy không nắm chắc phần thắng, ta có thể nhờ người dò hỏi giúp một chức khác.”
Trịnh Sơn Từ nghiêm túc đáp: “Đa tạ Hầu gia, ta muốn tự mình thử một lần.”
Nghe vậy, sắc mặt Trường Dương Hầu dịu đi: “Được.”
Nói xong chuyện chính, Trường Dương Hầu giữ Trịnh Sơn Từ lại dùng bữa. Trịnh Sơn Từ từ chối, rồi rời khỏi phủ Trường Dương Hầu.
Khi ra đến cửa, người hầu bên cạnh Trường Dương Hầu đưa cho hắn một cuốn danh sách.
Về đến nhà, Trịnh Sơn Từ mở ra xem thì thấy đó là danh sách những người sẽ tham gia khảo hạch huyện lệnh lần này. Hắn chỉ liếc sơ qua một lượt rồi đặt xuống. Dù hôm nay là ngày đính hôn, nhưng trong lòng hắn lại chẳng thấy có gì chân thực cả.
Trường Dương Hầu phủ bá đạo lại cường thế.
Trịnh Sơn Từ run rẩy.