Ngu phu lang mời đến một bà mối nổi danh trong kinh thành, bà mối lại phát hiện mình ở chỗ này “không có đất dụng võ”. Ngu phu lang đưa bà theo chủ yếu là để cho người trong kinh thành nhìn vào.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi.” Ngu phu lang rất hài lòng với thái độ phối hợp của Trịnh Sơn Từ.
“Đây là bà mối ta mời cho ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ cần mang theo bà ấy đến cửa hành lễ nạp thái là được.” Bà mối hướng Trịnh Sơn Từ hành lễ, hắn vội vàng đáp lễ.
Ngu phu lang: “Mạo muội xin hỏi sinh thần bát tự của Trịnh công tử?”
Trịnh Sơn Từ liền báo sinh thần bát tự của mình. Ngu phu lang gật đầu, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa qua một tay nải: “Hiện giờ ánh mắt trong kinh thành đều đổ dồn lên các ngươi. Trong này là một bộ y phục thể diện, đính hôn hôm đó ngươi mặc bộ này đến. Lan Ý là ca nhi của Hầu phủ, chúng ta sẽ không bạc đãi hắn, tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trịnh Sơn Từ lau mồ hôi lạnh trong lòng: “Phu lang của Trường Dương Hầu quả thật chuẩn bị rất chu toàn.”
“Đường làm quan của ngươi cũng không cần lo lắng. Tam giáp tiến sĩ tuy không phải quá cao, lúc mới bắt đầu chức quan có thể hơi thấp một chút, nhưng chỉ cần ngươi chịu khó làm việc, hết thảy đều có thể thành.” Ngu phu lang mỉm cười, ung dung quý phái nói.
Trịnh Sơn Từ: “…”
Thật sự là... chỉ cần đưa một người ra là xong chuyện.
Miếng cơm mềm này sắp được người ta đưa thẳng tới tận miệng. Chuyện như vậy thật khiến lòng người rung động, khiến ý chí lung lay. Trịnh Sơn Từ âm thầm tự khinh thường chính mình một phen: “…Được rồi.”
Ngu phu lang nói xong lời này, liền để tâm một chút tới song thân (cha mẹ) Trịnh Sơn Từ: “Lúc đó hai người kết hôn ở kinh thành, thời gian quá gấp gáp, e rằng song thân không kịp đến nơi. Mong song thân bên đó có thể thông cảm và gánh vác thêm phần trách nhiệm. Chuyện này là do chúng ta suy tính chưa chu toàn, rốt cuộc vẫn là khiến bên thông gia chịu thiệt.”
“Ta sẽ viết thư thông báo với họ chuyện này.”
Sau khi Ngu phu lang thu xếp xong mọi chuyện, ông ấy rời khỏi con hẻm nhỏ.
Lần này đến nhà họ Trịnh, Ngu phu lang cảm thấy khá hài lòng. Trước kia người ông ấy để tâm nhất chính là đứa cháu trai thứ hai bên nhà mẹ đẻ – cũng chính là Nhị biểu ca (anh họ) của Ngu Lan Ý. Người này không cần phải làm thế tử của phủ Anh Quốc Công, là con thứ trong nhà, tự mình phấn đấu, xử sự ôn hòa, lại là người hiểu chuyện, biết chừng mực.
Tiếc rằng Ngu Lan Ý lại không có tình cảm với hắn.
Trở về hầu phủ, Bùi phu nhân đích thân đến xin lỗi. Dù sao việc này dính líu đến người khác, nhưng suy cho cùng vẫn là do Ngu Lan Ý hành sự không khéo léo. Phía Bùi thị lang không thể bị đắc tội quá mức, Bùi phu nhân mang lễ vật đến tạ lỗi. Dẫu sao sự việc cũng phát sinh trong phủ họ Bùi, bọn họ phải chịu trách nhiệm.
“Hiện giờ mọi chuyện đã đến nước này, đến lúc đó ta sẽ đưa lễ hỏi giản đơn đến mời Bùi phủ, Bùi phu nhân nhất định phải có mặt.”
Bùi phu nhân vội vàng gật đầu liên tục: “Ta nhất định sẽ đích thân mang lễ vật quý giá đến.”
Bùi Phu nhân cũng cam kết rằng, chỉ cần tìm được nha hoàn kia, nhất định sẽ lập tức báo tin cho Hầu phủ.
Ngu phu lang xử lý xong xuôi mọi chuyện, trong lòng như trút được tảng đá lớn. Ông ấy thấy Trịnh Sơn Từ là người phân rõ đúng sai, lại không giống những con cháu đại tộc khác bên cạnh sớm đã có thiếp thất hầu hạ. Không chừng hai người họ thật sự có thể sống những ngày tốt đẹp.
“Phu lang, nhị thiếu gia lại làm ầm ĩ trong sân, đòi ra ngoài. Còn kéo rách màn che, nói muốn thắt cổ!”
Ngu phu lang nghe vậy lập tức đau đầu: “Bảo người giật màn che lại, không được làm nhị thiếu gia bị thương. Toàn bộ dụng cụ sắc bén hay vật nguy hiểm trong phòng đều thu dọn hết. Ngoài ra, bảo Kim Vân vào nói cho hắn biết chuyện đính hôn và ngày thành thân, để hắn chuẩn bị thật tốt cho việc xuất giá.”
Người hầu thầm nghĩ, nếu chuyện này bị nói cho Ngu Lan Ý biết, không biết y sẽ lại làm ầm lên đến mức nào. Hiện tại y vẫn còn đang ở trong phòng làm loạn, nào là khóc lóc, gào thét, rồi lại dọa thắt cổ.
Kim Vân được các tráng đinh cho vào phòng. Ngu Lan Ý lập tức nhào tới giữ chặt tay hắn:“Ta biết mà! A cha vẫn thương ta nhất, mới cho ngươi vào gặp ta!”
“Thiếu gia, ngài cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã.”
Kim Vân nói: “Thiếu gia, sáu ngày nữa Trịnh công tử sẽ đến cửa dạm hỏi, nửa tháng sau hai người sẽ thành thân.”
Ngu Lan Ý “tạch” một tiếng liền bật dậy, sắc mặt đầy dữ tợn, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận dữ:“Gấp như vậy sao! Ta còn chưa muốn gả! Ta muốn gặp a cha! Ta muốn gặp phụ thân! Ta muốn gặp ca ca! Ta không muốn gả sớm như vậy!”
“Thiếu gia, việc này không còn cách nào khác, lần này phu lang đã hạ quyết tâm. Hôm nay còn đích thân đến gặp Trịnh công tử để bàn bạc chuyện hôn sự.” Kim Vân cố gắng an ủi Ngu Lan Ý.
“Tại sao lại như vậy, ta không cam lòng!” Ngu Lan Ý lao ra cửa, nhưng vừa thò đầu ra đã thấy hai tráng phó đứng chặn ngay lối đi, tay cầm đao chắn ngang.
Ngu Lan Ý: “.......”
Y không phục lùi lại, ngã phịch xuống giường như một con cá chết.
“Hắn... hắn chỉ là tam giáp tiến sĩ, chẳng có tiền đồ gì cả. Ta mà lấy hắn chỉ có thể chịu khổ thôi, ta không muốn chịu khổ...” Ngu Lan Ý vùi đầu vào gối.
Chỉ có gương mặt vẫn còn xinh đẹp, y cứ nằm đó, lầm rầm than thở.
Ngu Lan Ý tưởng tượng đến việc bên cạnh Trịnh Sơn Từ không có oanh oanh yến yến vây quanh, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút. A cha và phụ thân của y là thanh mai trúc mã mà còn có thiếp sinh con. Nhị biểu ca là người rất tốt, nhưng năm mười bảy tuổi đã có hầu phòng (người hầu hạ chuyện chăn gối không có danh phận). Con cháu đại tộc xưa nay vẫn là như vậy.
Còn Trịnh Sơn Từ, hắn không biết Ngu Lan Ý đang cân nhắc đánh giá mình. Lúc này, hắn đang mở tay nải mà Ngu phu lang đưa. Trong bao quần áo có một bộ xiêm y hoa lệ, vừa nhìn đã biết là loại sa tanh thượng hạng, chạm vào mát tay, mềm mịn như lụa tơ tằm. Trịnh Sơn Từ liền treo bộ quần áo ấy lên.
Trịnh Sơn Từ vẫn chưa viết thư báo về nhà, thế mà hôn kỳ đã được định xong. Hắn dự tính sẽ báo chuyện này cho gia đình.
Hắn cầm bút, viết thư kể sơ lược tình hình hiện tại của mình, lựa lời nhẹ nhàng nhất để nói, nhắc đến hôn sự với Ngu Lan Ý cũng chỉ lược qua, không tiết lộ quá nhiều chi tiết.
Viết thư xong, Trịnh Sơn Từ ra cửa gửi thư. Phong thư này đến tay người nhà họ Trịnh, e là phải mất hai tháng.
Người trạm dịch sau khi thu tiền liền phân loại thư rồi cất vào chỗ quy định.
“Được rồi, công tử, ngài có thể quay về.”
Trịnh Sơn Từ chắp tay thi lễ: “Đa tạ.”
Hắn rời khỏi trạm dịch, đang đi trên đường thì bị một người vòng tay ôm lấy vai. Người kia toàn thân nồng mùi rượu, nói chuyện mang theo tiếng cười: “Trịnh huynh phát đạt rồi, sao không nói cho ta một tiếng? Để ta mời ngươi đi uống rượu.”
Người lên tiếng là một người chỉ quen biết sơ sơ với Trịnh Sơn Từ. Người này rất thích uống, đêm trước kỳ thi đình còn say rượu đến mức nằm mê man một chỗ, vậy mà hôm sau vẫn tỉnh táo sáng suốt đi thi như thường. Phong cách sống xa hoa, tiêu xài hoang phí, lại rất tự do, phóng khoáng.
Thôi Tử Kỳ, dáng vẻ phóng đãng, áo quần rộng thùng thình, thắt lưng buộc lỏng lẻo bên hông, bước đi thoải mái.
Lúc này có người từ xa chạy đến gọi: “Tử Kỳ! Đi mau, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa! Vũ cơ mới tới kia đẹp lắm!”
Thôi Tử Kỳ bị nhóm bạn vây quanh kéo đi, nhưng hắn còn quay đầu lại, mắt hơi mơ màng, hỏi:“Ngươi không đi cùng sao, Trịnh huynh?”
Trịnh Sơn Từ lắc đầu: “Uống rượu hại thân.”
Thôi Tử Kỳ vốn tưởng Trịnh Sơn Từ vì giờ đã bám được vào phủ Trường Dương Hầu nên muốn ra vẻ giữ mình. Dù sao thì giờ đây Trịnh Sơn Từ đã có tiền đồ, cũng chẳng cần phải nhờ vào bọn họ — những kẻ ăn chơi trác táng — để đổi lấy một cơ hội nữa.
Nghe Trịnh Sơn Từ nói vậy, trong mắt Thôi Tử Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn cũng nhanh chóng ném chuyện gặp Trịnh Sơn Từ ra sau đầu, xoay người đi theo đám người dần khuất xa.
Trịnh Sơn Từ lặng lẽ quay người, dự định trở về nhà tiếp tục chép sách kiếm tiền.
Về đến nơi, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác an ổn. Dù rằng đã xuyên đến một triều đại xa lạ, nhưng trong căn nhà nhỏ của chính mình, Trịnh Sơn Từ vẫn cảm thấy yên lòng.
Hắn cẩn thận quét dọn lại trong nhà một lượt, sau đó còn tưới nước cho luống hành non đang mọc ngoài sân.
Lần này hắn sẽ tham gia khảo hạch của Lại Bộ. Trịnh Sơn Từ ngồi xuống, mở chiếc rương đựng sách của nguyên chủ, bắt đầu xem lại những tài liệu có liên quan để chuẩn bị cho kỳ thi.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, trải giấy Tuyên Thành ra, tự mình mài mực. Những ngày gần đây, sinh hoạt của hắn đều là như thế.
Năm ngày trôi qua, ngày mai chính là ngày đến phủ đính hôn.
Trịnh Sơn Từ vẫn đang ôn lại sách vở thì bất ngờ có một hòn đá bay tới, rơi trúng bàn của hắn. Trên hòn đá còn buộc theo một tờ giấy.
Hắn thoáng sững sờ, rồi cẩn thận tháo tờ giấy xuống, mở ra xem.
“Ngươi thật sự muốn đến cưới ta?”
Nét chữ trên tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con. Đến chữ "cưới" thì rõ ràng nét bút dừng lại một nhịp, khiến riêng chữ đó hiện lên đậm hơn tất cả những chữ khác.
Trịnh Sơn Từ tâm trạng đã bình thản hơn trước. Hắn nghĩ, có lẽ trong lòng Ngu Lan Ý vẫn còn chút hoang mang lo sợ.
Hắn cầm bút, viết xuống câu trả lời của mình.
Sau đó, hắn buộc lại tờ giấy, rồi ném hòn đá trở ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, Ngu Lan Ý hẳn vẫn đang bị nhốt trong phòng.
Kim Vân từ sau góc tường nhặt lấy hòn đá, giấu vào trong ngực, rồi lặng lẽ đem về phòng đưa cho Ngu Lan Ý.
Lần này, phu phu Trường Dương Hầu đã quyết tâm. Ngay cả Ngu Trường Hành có tới khuyên cũng không lay chuyển được. Ngu Lan Ý mấy ngày gây náo loạn đều bị xử lý lạnh.
Càng gần đến ngày đính hôn, trong lòng Ngu Lan Ý càng cảm thấy bồn chồn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y đính hôn, hơn nữa giữa y và Trịnh Sơn Từ lại chẳng có nhiều tiếp xúc, vậy mà lại sắp đem cả đời mình buộc chặt với người kia, trong lòng tự nhiên bất an. Cũng bởi thế, y mới bảo Kim Vân tiện thể nhắn một câu hỏi tới Trịnh Sơn Từ.
Kim Vân mặt không đổi sắc, dưới ánh mắt lạnh nhạt của hai gã tráng phó, đi thẳng vào phòng Ngu Lan Ý.
“Thế nào rồi?” Ngu Lan Ý theo bản năng hạ thấp giọng. Dù sao thì chuyện này cũng không thể coi là quang minh chính đại.
“Thiếu gia, ta đã mang tờ giấy về rồi.” Kim Vân cũng đáp lại bằng giọng thấp nhỏ.
Ngu Lan Ý vội vàng tháo tờ giấy buộc trên hòn đá, mở ra xem. Trên giấy chỉ có hai chữ, mực đen đậm, nét bút ôn hòa mà có lực.
“Đúng vậy.”