“Trịnh công tử, ngài cẩn thận một chút.”
Một nha hoàn nhẹ nhàng đỡ lấy nam tử mặc trường bào xanh trắng. Người ấy cúi đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt, bước chân lảo đảo.

Người nọ chính là Trịnh Sơn Từ. 

Hôm nay hắn cùng bạn tốt tụ họp. Hắn đã đặt phòng ở khách sạn, có lẽ nhân viên thấy hắn không đứng vững nên giúp đỡ đưa về phòng. Trịnh Sơn Từ nhắm mắt đi theo nha hoàn.

Khi tới trước một gian sương phòng, ánh mắt nha hoàn sáng lên. Cô ta cụp mi, cẩn thận dìu Trịnh Sơn Từ, một tay đẩy cửa phòng, rồi đỡ hắn đặt nằm ngay ngắn lên giường.

“Công tử hãy nghỉ ngơi một lát,” cô ta dịu dàng nói, “Lão gia nhà ta biết hôm nay có không ít khách sẽ uống say, nên đã dặn người trong bếp chuẩn bị sẵn canh giải rượu. Nô tỳ sẽ đi mang một chén tới ngay.”

Trịnh Sơn Từ đầu óc quay cuồng, chẳng nghe rõ lời cô ta nói, chỉ lẩm bẩm rồi rúc người sâu vào đệm chăn. Nha hoàn tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Hôm nay là sinh nhật của Bùi lão phu nhân – thân mẫu của Lễ Bộ Thị Lang, Bùi đại nhân. Không ít quan khách được mời đến chúc thọ. Lại thêm năm nay ngày sinh của lão phu nhân trùng vào dịp vừa kết thúc khoa cử, rất nhiều tân tiến sĩ nhân cơ hội đến nịnh bợ, mong thông qua lão phu nhân mà được Bùi đại nhân để mắt đến, sớm ngày được tiến cử vào chức vụ thích hợp.

Sau kỳ thi tiến sĩ của triều Đại Yến, thí sinh trúng tuyển sẽ được phân chia thành ba bậc theo thành tích, gọi là tam giáp. Trong đó, nhất giáp chỉ có ba người, lần lượt là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa. Ba người này thông thường sẽ được đưa vào Hàn Lâm Viện đảm nhận chức vụ, được xem như là những người có tiềm năng làm tướng tương lai — gọi là “trữ tướng”.

Tiến sĩ thuộc nhị giáp và tam giáp thì được triều đình căn cứ theo hoàn cảnh cụ thể mà phân bổ chức vụ. Nhị giáp phần lớn sẽ làm chủ sự các bộ trong triều, hoặc được cử đến các địa phương nhậm chức tri châu. Còn tiến sĩ tam giáp thường sẽ giữ chức tri huyện ở các phủ huyện. Con đường làm quan của một tiến sĩ phụ thuộc rất lớn không chỉ vào thành tích mà còn vào gia thế và bối cảnh của bản thân.

Đỗ tiến sĩ chẳng qua là có được tư cách làm quan. Có người đỗ rồi vẫn chưa có chức vị, phải nhờ các đại quan đề cử, sau đó nộp hồ sơ lên Lại Bộ để tiếp tục trải qua các bước khảo hạch về đức hạnh, lời ăn tiếng nói và chữ viết. Những ai vượt qua được mới được chính thức bổ nhiệm chức quan.

Tiến sĩ xuất thân hàn môn — không có thân thích hay chỗ dựa quyền thế — không nhận được thiệp mời từ phủ Bùi thị lang, chỉ có thể “đi theo người khác” để chen chân vào. Để làm được vậy, họ phải trả một khoản bạc cho người chủ nhân mà mình đi nhờ, xem như phí dẫn mối. Hôm nay, trong số những người đến dự tiệc, có không ít tiến sĩ là hạng người như vậy. Ai nấy đều phải tự mình cười cợt, cung kính đi tìm những vị đại quan hoặc người quyền thế, mong có thể được họ để mắt tới mà giới thiệu giúp một đường tiến thân.

Bàn tiệc của Bùi phủ được bày trong hoa viên, cảnh sắc rực rỡ, lộng lẫy như gấm vóc. Bùi lão phu nhân diện y phục gấm lụa màu đỏ, gương mặt tươi tắn, ánh mắt rạng rỡ niềm vui. Bà đặc biệt yêu thích xem kịch, nên Bùi thị lang đã mời cả một đoàn hát danh tiếng trong kinh thành tới diễn mừng thọ mẫu thân. Mọi người đều ngưỡng mộ Bùi lão phu nhân có phúc khí, sinh được người con trai hiếu thuận, tài giỏi lại có tiền đồ rạng rỡ như vậy.

Nam khách, nữ khách và ca nhi được sắp xếp ngồi riêng ở ba khu vực khác nhau. Những người có thân phận cao quý đều được an vị tại hàng ghế phía trước.

Ngu Lan Ý ngồi ở hàng đầu, vừa liếc mắt đã thấy một nha hoàn quen mặt đang đỡ Diệp Vân Sơ rời đi. Trong lòng y lập tức dâng lên niềm vui, nhưng sợ bị người khác nhìn ra tâm tư, vội vàng nâng chén rượu lên nhấp nhẹ một ngụm, đồng thời khéo léo dùng tay áo rộng che đi khóe môi đang nở nụ cười.

Chờ tiệc tàn được một lúc, Ngu Lan Ý ra hiệu cho Kim Vân dìu mình ra ngoài hoa viên.

“Ta tự vào trong được rồi,” y dặn nhỏ, “Chừng nửa khắc nữa thì gọi Lữ Cẩm đến tìm ta.”

Lữ Cẩm là bằng hữu thân thiết nhất của y.

Kim Vân lộ vẻ khó xử, vẫn cố gắng khuyên can:
“Thiếu gia thật sự muốn làm như vậy sao? Danh tiếng của ngài có thể sẽ bị hủy hoại.”

“Ngươi cứ nghe theo lời ta là được. Chuyện còn lại, không cần quan tâm.”
Ngu Lan Ý phẩy tay, ra hiệu cho Kim Vân lui xuống, rồi nhanh chóng đi về hướng sương phòng đã định sẵn. Trên đường đi, y gặp lại nha hoàn mà mình đã bỏ tiền ra mua chuộc từ trước.

Ngu Lan Ý dương cằm hài lòng nói:
“Ngươi làm rất tốt. Chuyện thành công, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Đa tạ Ngu thiếu gia.” Nha hoàn mặt mày hớn hở, vui vẻ đáp:“Thiếu gia mau vào đi. Sau khi ngài vào, nô tỳ sẽ khóa cửa sương phòng lại. Cửa sổ cũng đã được đóng đinh kỹ càng, dù Diệp công tử có tỉnh dậy thì cũng không thể thoát ra ngoài được.”

Ngu Lan Ý từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc, lặng lẽ đưa cho nàng. Trong mắt y  ánh lên vẻ toan tính. Không ngờ nha hoàn lại chu đáo đến vậy. Y nói “Làm rất tốt.”

Nói xong, y cũng chẳng buồn để tâm đến nha hoàn nữa, thẳng bước vào sương phòng. Trong phòng không có đèn nến, tối đen như mực, giơ tay không thấy rõ năm ngón. Chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào. Ngu Lan Ý lờ mờ nhìn thấy một bóng người nằm trên giường.

Bên ngoài, nha hoàn sau khi khóa cửa phòng thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi.

Sương phòng vừa khóa, trong phòng chỉ còn lại hai người. Khuôn mặt Ngu Lan Ý ửng đỏ, y tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Hôm nay là tiệc mừng thọ của mẫu thân Bùi thị lang, y diện một bộ trang phục gấm màu tím, thắt lưng đeo ngọc bội trắng, phong thái cao nhã, rực rỡ như hoa đào mùa xuân. Y vốn không định thật sự làm gì Diệp Vân Sơ. Chỉ cần để người ta nhìn thấy hai người bọn họ — một nam một nam — cùng bị nhốt trong phòng, lời đồn sẽ tự khắc lan ra. Đợi sau này y thành thân với Diệp Vân Sơ, ai nấy cũng sẽ cho rằng đó chỉ là một đoạn phong lưu duyên, rồi đâu lại vào đấy, cuộc sống sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.

Thế nhưng Diệp Vân Sơ rõ ràng biết y đã thầm mến hắn, lại vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, lãnh đạm. Trái lại, với đệ đệ cùng cha khác mẹ của y là Ngu Thời Ngôn thì lại thân mật khác thường. Một kẻ như Ngu Thời Ngôn thì có gì tốt?

Nghĩ đến việc Diệp Vân Sơ đối xử với Ngu Thời Ngôn dịu dàng, gần gũi, làm Ngu Lan Ý ghen ghét đến đỏ mắt.

Đúng lúc này, trên giường vang lên một tiếng nói mơ hồ:

“...Nước…”

Trịnh Sơn Từ đang mê man, khát nước nên vô thức gọi.

Nghe thấy vậy, Ngu Lan Ý vội thắp nến, cuống quýt rót một chén trà ấm, nhẹ nhàng bưng tới bên giường. Trong giọng nói dịu dàng có phần dè dặt, chẳng còn vẻ ngạo mạn, ngang ngược thường ngày nữa.

“Diệp lang, ngươi uống chút nước…” — Ngu Lan Ý còn chưa nói hết câu thì ánh mắt đã dừng lại trên gương mặt người nam nhân đang nằm trên giường. Bàn tay run lên, chén trà rơi thẳng xuống người Trịnh Sơn Từ, nước trà bắn tung tóe lên y phục hắn, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.

Trịnh Sơn Từ nghe thấy có người đưa nước, liền cố sức chống người dậy khỏi đệm chăn, định đưa tay đón lấy. Trong người hắn vẫn còn nóng ran vì uống quá nhiều rượu, đang rất cần giải nhiệt.

Bị nước trà tạt vào người, hơi nóng làm hắn giật mình tỉnh táo hơn đôi chút. Trịnh Sơn Từ ngước mắt lên, đôi con ngươi đen nhánh tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Ngu Lan Ý.

Dưới ánh nến mờ, người đàn ông trước mặt ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt có đôi mắt sáng như sao buổi sớm, ngũ quan tuấn tú, phong thái nho nhã, lại vì men rượu mà hai má phớt hồng, như ngọc được ánh mặt trời chiếu lên sườn núi, vừa mỹ lệ vừa rạng rỡ.

Ngu Lan Ý trong giây lát sững sờ. Trước kia, ngoài thân phận và địa vị, điều khiến y để mắt đến Diệp Vân Sơ còn là gương mặt xuất chúng kia. 

Song đây không phải lúc để nghĩ mông lung! Y lập tức hoàn hồn, nổi giận trừng mắt nhìn Trịnh Sơn Từ, chất vấn:
“Ngươi là ai? Sao lại ở đây? Diệp thế tử đâu rồi?!”

Tiếng nói vừa dứt, từ bên ngoài sương phòng lập tức vang lên tiếng người tranh cãi, còn có tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập đang tiến lại gần. Ngu Lan Ý thầm kêu một tiếng “hỏng rồi” trong bụng, lòng chỉ mong có thể tìm được chỗ trốn.

Trịnh Sơn Từ nhìn lại bộ y phục trên người Ngu Lan Ý, rồi đảo mắt xung quanh căn phòng cổ kính. Cúi đầu xem chính mình, hắn phát hiện bản thân đang mặc một chiếc trường bào, trên áo còn lưu lại vết nước trà vừa bị hắt vào.

Đầu hắn nhói lên từng cơn, trí óc như có hàng loạt ký ức vụn vặt đang chồng chéo tràn về.

Hắn… xuyên vào sách rồi.

Quyển tiểu thuyết này là một câu chuyện tình yêu giữa Trấn Nam Vương thế tử Diệp Vân Sơ và Ngu Thời Ngôn. Mà trong truyện có một nhân vật phản diện nam phụ ác độc, chuyên phá hoại tình cảm của hai nhân vật chính, lúc nào cũng ngấm ngầm giở trò mờ ám. Người đó chính là Ngu Lan Ý.

Ngu Lan Ý — một ca nhi tinh quái, được nuông chiều trong phủ Hầu tước, kiêu ngạo, ương bướng, khí thế ngút trời. Mà hắn — Trịnh Sơn Từ — lại xuyên vào vai… trượng phu pháo hôi của cái tên phản diện ấy. Lúc này đang là Ngu Lan Ý muốn cố tình tạo tình huống để ở riêng với nam chính Diệp Vân Sơ. Giả vờ tình cảm mập mờ, cô nam quả nam ở chung trong một phòng để ép buộc thành thân. Nhưng không ngờ giữa đường có sự cố, người bị nhốt cùng lại là Trịnh Sơn Từ nguyên chủ. Vì muốn giữ danh tiếng, Ngu gia buộc phải gả Ngu Lan Ý cho Trịnh gia, hai bên kết thành thông gia.

Nguyên chủ là một tiến sĩ tam giáp, chuẩn bị đến huyện nhậm chức. Nhưng Ngu Lan Ý vốn chẳng thích hợp sống ở nơi hẻo lánh như huyện thành, lại càng chướng mắt Trịnh Sơn Từ. Cuối cùng, Trịnh Sơn Từ không chịu đựng nổi, liền cùng người tri kỷ là tình nhân bí mật mưu sát Ngu Lan Ý.

Sau khi giết người, nguyên chủ còn giả vờ thương tâm, bịa đặt rằng Ngu Lan Ý mắc bệnh mà chết, dựng nên hình tượng một người rất yêu thương vong phu, nhờ đó lấy được tín nhiệm của phủ Trường Dương Hầu. Dựa vào đó mà từng bước leo lên địa vị cao hơn. Nhưng thiên lý tuần hoàn, ác giả ác báo. Mọi chuyện cuối cùng bại lộ, hắn bị Trường Dương Hầu trả thù, chém đầu.

Cái kết của câu chuyện là công chính Diệp Vân Sơ và thụ chính Ngu Thời Ngôn hạnh phúc bên nhau. Cả cuốn tiểu thuyết xoay quanh mối quan hệ yêu hận tình thù giữa hai người, được kể từ góc nhìn của Ngu Thời Ngôn.

Ngu Thời Ngôn là thứ ca nhi của phủ Trường Dương Hầu, từ nhỏ chịu nhiều khinh rẻ, tính cách lãnh đạm, lạnh lùng, có thù tất báo. Đụng phải hắn chẳng khác gì đụng vào thép đã được rèn giũa — sắc bén và không chút nhân nhượng.

Sự việc lần này chính là kế sách của Ngu Thời Ngôn, làm cho Ngu Lan Ý vấp phải một cú ngã trời giáng. Từ đó trở đi, y không chỉ mất hết thể diện mà còn đánh mất cả mạng sống. Mối hôn sự bất ngờ với Trịnh Sơn Từ trở thành cái xích xiềng trói buộc cuộc đời hai người, khiến họ vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.

Trịnh Sơn Từ — người hiện giờ đã xuyên vào thân xác này — trước kia làm việc tại thư viện, chuyên sửa chữa và sưu tầm sách cổ. Trong một lần dọn dẹp tài liệu, hắn tình cờ thấy cuốn tiểu thuyết này. Thấy trong truyện có nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ với mình, hắn tò mò đọc hết. Nào ngờ, không hiểu vì sao, hắn lại xuyên vào đây.

 “Cửa phòng này vẫn còn khóa, chẳng lẽ là đôi uyên ương nào đang vụng trộm gặp gỡ?” Ngoài sương phòng vang lên một giọng nữ kinh ngạc.

“Trên đất nhà người ta mà cũng dám hoành hành như vậy, không biết xấu hổ. Đi, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, ta muốn xem là đôi ‘uyên ương dã’ nào đây!” Giọng của Bùi lão phu nhân lạnh lẽo vang lên sau đó.

“Rốt cuộc là ai tính kế ta? Ta chưa bao giờ gặp qua ngươi ở kinh thành!” Ngu Lan Ý nghe rõ mồn một lời đối thoại bên ngoài, rồi lại nghe thấy tiếng động lạch cạch của ổ khóa đang bị tra vào, y tức khắc bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Cửa sương phòng bị mở tung. Ngu Lan Ý hốt hoảng, vội dùng tay áo che mặt, không dám nhìn đám người trước cửa, nhưng ánh mắt vẫn giận dữ lườm Trịnh Sơn Từ.

Trong lòng y, mọi chuyện hôm nay đều không sai — nếu người kia là Diệp Vân Sơ. Sai lầm duy nhất, chính là cái nam nhân nằm trên giường này lại không phải Diệp Vân Sơ, mà là một người xa lạ hoàn toàn! Y lập tức quy tội, cho rằng người này đã giở trò, cố ý tính kế y, muốn dựa hơi hầu phủ để leo lên quyền thế. Một kẻ tiểu nhân ti tiện.

“Để ta xem thử là ai mà không biết xấu hổ như vậy! Đã làm chuyện dơ bẩn còn biết dùng tay áo che mặt! Ngày sinh nhật của người ta mà cũng dám giở trò, các ngươi có còn biết liêm sỉ không hả?!” — Lý phu nhân vốn không ưa gì loại chuyện này, dẫn đầu lên tiếng trách cứ.

Ngay trước khi mọi người tràn vào phòng, Trịnh Sơn Từ đã đứng dậy. Nếu hắn vẫn còn nằm trên giường lúc bị bắt gặp, thì dù có biện bạch thế nào cũng không ai tin.

Lữ Cẩm thoáng sững người khi thấy người trong phòng không phải là Diệp Vân Sơ, ánh mắt lóe lên nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Hắn cười nhạt:“Có lẽ là một ca nhi và lang quân nhà ai đang trò chuyện riêng tư. Chúng ta kéo nguyên một đoàn người vào thế này, sạch cũng hóa không sạch.”

“Lữ thiếu gia nói nghe hay thật! Nói chuyện riêng mà cần nằm lên giường sao? Lại còn là trong phòng khóa kín! Chúng tôi là những người đã xuất giá, nhìn qua là biết chuyện gì rồi! Còn giả vờ trong sạch gì nữa? Ngươi nhìn mà xem, trên người lang quân kia còn có vết nước rõ ràng!” Có người lên tiếng phản bác. 

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám nói mấy lời như thế, phu lang của ngươi không cảm thấy mất mặt à? Nhưng mà… y phục của ca nhi kia nhìn hơi quen mắt đấy.”
“Ai nha, chẳng phải bộ này là đồ mới ra của Kim Y Các sao? Ngu Lan Ý vừa nãy còn mặc đúng bộ này ngồi ở tiệc!”
“Chính là Ngu Lan Ý! Hắn không còn ngồi ở tiệc nữa?!”

Giữa đám đông, giọng nói run run của Ngu Thời Ngôn vang lên, đầy bi ai nhưng không che nổi sự đắc ý đang dâng lên trong lòng:
“Ca ca, sao huynh có thể làm ra chuyện mất mặt thế này? Huynh khiến cả Ngu gia chúng ta đều mất sạch thể diện rồi!”

Ngu Lan Ý bị nghẹn đến ngứa răng, nhưng lại không dám mở miệng phản bác, chỉ cắn chặt răng mà im lặng.

Mọi người cũng dần nhận ra thân phận của người che mặt kia, nhất thời bầu không khí trở nên kỳ quái. 

Ngu Thời Ngôn nhân cơ hội bước lên, định kéo tay áo của Ngu Lan Ý xuống, muốn vạch trần mặt mũi ca ca trước toàn thể quan khách, bóc trần lớp ngụy trang cuối cùng. Trong lòng hắn tràn đầy khoái cảm và độc ác, ngón tay đã sắp chạm tới tay áo thì bị một bàn tay mạnh mẽ chặn lại.

Bàn tay ấy nắm chắc, lực rất lớn, không hề lay chuyển chút nào.

Với ngữ khí ôn hòa, hắn nói: “Ngu tam thiếu gia, nếu hắn đã không muốn gặp mặt các ngươi, vậy xin đừng cưỡng ép người khác.”

Người nọ vừa ngăn tay Ngu Thời Ngôn, vừa dùng thân mình khéo léo che chắn phía trước Ngu Lan Ý, che đi khuôn mặt vẫn còn đang dùng tay áo che giấu. Tuy trong lòng Trịnh Sơn Từ cũng rất bối rối, nhưng vẫn chọn cách đứng ra bảo vệ Ngu Lan Ý.

Ngu Lan Ý run nhẹ hai mắt.

Ngu Thời Ngôn bị chặn lại, thấy ánh mắt mọi người dồn về đây hắn liền la lớn:
“Mau thả ta ra!”

“Vị công tử này còn thực sự che chở Ngu thiếu gia. Lang có tình, ca nhi có ý, đây là tâm đầu ý hợp. Bất quá cũng không biết lễ nghĩa, bây giờ còn biết thẹn thùng, biết thể diện. Lúc gặp lén sao không biết xấu hổ!” Lý phu nhân cùng Ngu gia vốn không hợp, thừa dịp này xé rách thể diện Ngu Lan Ý.

“Nếu thực sự là tình cảm thật lòng, thì nên tam thư lục lễ, sai bà mối đến cửa cầu hôn, đường đường chính chính. Cái kiểu lén lút chui qua cửa nhỏ thế này, chỉ khiến người ta chê cười.”

Ngu phu lang nghe tin liền đến, vừa thấy ca nhi nhà mình, trong lòng liền nặng nề.

Trang phục hôm nay y mặc ai ai cũng biết, trâm cài trên đầu chỉ có mình y sở hữu, Ngu Lan Ý lại rất thích, ngày nào cũng mang. Vừa nhìn liền không thể chối cãi.

“Ngươi làm ta tức chết mất, sao có thể làm ra chuyện như thế này!”

Trịnh Sơn Từ thấy Ngu phu lang tuy trách cứ Ngu Lan Ý, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc nhìn về phía mình.

Ngu Lan Ý lúc này cuối cùng cũng buông tay áo xuống, cúi đầu rũ vai, dáng vẻ ủ rũ đáng thương, đôi lông mi khẽ run. Y biết mình có kêu oan cũng chẳng ai tin, giống như ngậm phải hoàng liên — đắng mà chẳng thể nói ra. Trong lòng âm thầm ghi sổ những phu nhân và phu lang mồm miệng độc ác nhất đêm nay, thề rằng sau này nhất định phải tìm cách trả thù.

Mọi người ngoài việc chỉ trích Ngu Lan Ý, còn quay sang mắng cả hắn. Trịnh Sơn Từ nhớ tới tình tiết trong truyện gốc, trong lòng khổ não.

“Một ca nhi mà sao lại không biết ngượng như vậy, nói là ca ca ngươi bảo đến đưa đồ, thế mà cửa bên ngoài lại bị ai đó khoá trái, nói thế nào cũng không thông nổi.” Ngu phu lang trách mắng.

Ngu Lan Ý liền mượn cớ thoát thân: “Con cũng đâu biết là ai khoá cửa lại chứ!”

Ngu phu lang thấy con mình chưa bị vạch mặt là người chủ mưu thì âm thầm gật đầu yên tâm. Ngay sau đó, ông ấy quay đầu nhìn về phía Trịnh Sơn Từ, trong mắt lóe lên vẻ đe doạ.

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, có người lấy quạt che mặt, ánh mắt thì dán chặt vào Trịnh Sơn Từ.

“Vị công tử kia áo còn chưa chỉnh tề, trên áo còn in nếp gấp, giường chiếu thì lộn xộn, hai người nói không có gì, này là cẩu thả lừa quỷ?”

“Miệng người thì mọc trên thân người ta, đã làm ra chuyện như vậy thì đừng mong không bị đàm tiếu.”

Nghe vậy, Ngu Lan Ý tức giận nói:“Các ngươi không phải đang nói đó sao? Ta có ngăn cản đâu!”

Trịnh Sơn Từ nghe xong lời Ngu Lan Ý: “…”

Ta khổ quá mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play