Đối mặt với ánh mắt của mọi người và những lời xì xầm bàn tán, còn có cả nụ cười như có như không của Ngu phu lang, Trịnh Sơn Tử cắn răng nói:“Ta cưới.”
Ngu phu lang vẻ mặt hớn hở, nói: “Vậy thì tốt. Ta cũng đang có ý định gả Lan Ý cho vị công tử này. Hai người đã gặp mặt, nếu có gì muốn nói thì cứ nói rõ ràng. Đây là ai đã khóa cửa, ta còn định hỏi Bùi đại nhân một chút. Nếu không giải quyết rõ ràng chuyện này, trong nhà cũng khó yên, ta làm tướng công dâng tấu lên triều đình, cáo Bùi đại nhân một tội.”
Ngu Lan Ý còn chuẩn bị lên tiếng, đã bị Ngu phu lang âm thầm lườm cho một cái, đành không cam lòng mà ngậm miệng lại.
Khi Trịnh Sơn Tử nói ra câu “ta cưới”, áp lực toàn thân dường như được giải tỏa đôi chút. Vừa nghe Ngu phu lang đem manh mối sự việc hướng về phía nhà họ Bùi.
“Nhà họ Bùi gây ra chuyện thế này, Bùi lão phu nhân nên đem người này tới hầu phủ để bồi tội.”
Phủ Trường Dương Hầu không phải là chỗ dễ dây vào. Nhà vợ này thế lực như núi, quyền thế áp người, muốn chèn ép một tiến sĩ nghèo như hắn chỉ là chuyện trong tầm tay. Bên tai hắn là tiếng bàn tán của mọi người, hắn cảm giác được Ngu Lan Ý vẫn còn đang âm thầm lườm mình.
Trịnh Sơn Từ từ đầu tới giờ chưa từng gặp loại người vô lý như vậy. Hắn trừng mắt nhìn lại, cắn răng phản kháng trong im lặng.
Ngu Lan Ý: “…”
Người này còn dám trừng y, đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Không biết y là ai à? Biết cha y là ai không?
Một tiến sĩ nho nhỏ, không biết trời cao đất dày.
Bùi gia đồng ý sẽ tìm ra người đã khóa cửa. Bên này, Bùi lão phu nhân nhìn thấy vết dơ trên áo Trịnh Sơn Từ, liền sai nha hoàn dẫn hắn đi thay y phục.
Trịnh Sơn Từ chắp tay nói:
“Đa tạ lão phu nhân.”
Ngu Thời Ngôn sớm đã đưa lộ phí cho nha hoàn, người cũng đã rời khỏi phủ từ lâu. Tuy rằng Ngu phu lang có cố gắng vãn hồi đôi chút, nhưng kết cục vẫn không thay đổi: Ngu Lan Ý cuối cùng vẫn phải kết đôi với một tiến sĩ nghèo như Trịnh Sơn Từ. Vị nhị ca này vốn cao ngạo, giờ y phải gả cho người như vậy, khiến người khác thấy khoái chí.
“Bùi gia phải cho Ngu gia chúng ta một lời giải thích. Ta sẽ đưa Lan Ý về trước, ngày mai quay lại, mong có một kết quả rõ ràng. Hôm nay không làm phiền sinh nhật của lão phu nhân nữa.” Ngu phu lang khách sáo nói.
Trịnh Sơn Từ thay y phục xong, được nha hoàn dẫn trở lại bàn tiệc. Bạn học cũ là Trần Vô thấy hắn quay về, lập tức hỏi:“Ngươi đi đâu vậy? Giờ khách khứa cũng rời đi một nửa rồi.”
Trong bụng Trần Vô toàn là rượu, trên mặt đã đỏ lựng. Gặp ai gã cũng mời rượu, nhưng đến giờ vẫn chưa “uống ra được” cái đường tương lai nào cho chính mình.
Gã lẩm bẩm nói: “Bỏ bạc để vào đây, rượu cũng uống xong rồi, bụng còn chưa kịp nếm mấy món mỹ vị nữa.”
Nguyên chủ trước đó cũng chỉ uống một chút rượu, phải rất vất vả mới dựa vào tướng mạo khá cùng cách nói chuyện dí dỏm để khiến một vị quan viên nảy sinh hứng thú. Còn chưa kịp vui mừng thì đã uống say, bị thay đổi thành hắn.
Cuộc sống thanh đạm, yên ổn từ đây xem như không còn. Nghĩ đến Ngu Lan Ý, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ vội vã lên.
Dù sao hắn cũng là một trai thẳng.
Hắn ngồi xuống, lấy một ít đồ ăn bỏ vào miệng.
Măng non xào giá, bánh ngàn lớp, vịt xào hương tô, cá hoa vàng nấu đậu tuyết, còn có một món điểm tâm làm tinh xảo. Dạ dày Trịnh Sơn Từ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lúc trước cảm giác như ngũ tạng bị máy giặt xoay lộn, giờ cũng đỡ hơn phần nào.
“Trịnh huynh, sao hôm nay ít lời thế?” – Trần Vô thấy Trịnh Sơn Từ ngồi xuống ăn món ngon quý hiếm, cũng vội ngồi xuống lấy mấy món điểm tâm lót dạ.
Trịnh Sơn Từ trầm ngâm đáp:
“Không có gì để nói.”
Trần Vô ngạc nhiên:
“Trịnh huynh sao lại nói vậy? Chẳng lẽ gặp chuyện gì rồi?”Ánh mắt gã xoay chuyển, trong lòng càng thêm tò mò.
Chuyện xảy ra ở hậu viện còn chưa lan truyền nhanh đến vậy, Trịnh Sơn Từ cũng không tiện nói nhiều.
“Trịnh công tử, Bùi đại nhân cho mời.” Lúc này có người hầu bước tới, dùng động tác mời đi cung kính nói.
Trần Vô nghe vậy, liền kính nể nhìn Trịnh Sơn Từ đứng dậy theo người hầu rời đi.
Trần Vô lẩm bẩm: “Người này so với đám thư sinh chết tiệt kia còn nổi hơn, thế mà lại bảo là không có gì để nói. Bùi đại nhân gọi thì cứ thế mà đi.”
“Đúng là chẳng biết xấu hổ. Ngày mai chuyện này thể nào cũng thành đề tài nóng cho thiên hạ bàn tán.” Một vị tiểu thư tay cầm quạt ngồi xuống chỗ cũ cùng ca nhi khác, nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì thế?” – Người bên cạnh bị lời nói kia thu hút, tò mò hỏi.
Trần Vô lúc này vẫn đang cầm chén rượu, đi khắp nơi mời rượu, cũng tranh thủ dỏng tai hóng chuyện. Trong lòng gã nổi sóng dữ dội – Trịnh huynh, sao lại có được vận may như thế?
Cũng là nhóm tiến sĩ cùng “đi nhờ” tới dự tiệc, họ đưa mắt nhìn nhau – không ai ngờ rằng trong số họ lại có một người được coi là nhân tài xuất chúng đến vậy.
Tránh được hai mươi năm lăn lộn, một bước đã trải sẵn con đường vinh hoa, thăng quan tiến chức chỉ là chuyện sớm muộn, chẳng khác nào từ cá chép hóa rồng.
Bọn họ vừa hâm mộ, vừa ghen tị, vừa không cam lòng.
“Chuyện tốt như vậy sao không rơi vào đầu ta? Ta nguyện ý ở rể!”
“Nếu ta có được một vị nhạc phụ như thế, còn sợ gì nữa chứ? Cần gì phải đi mời rượu người khác, là người ta phải tới kính rượu ta mới đúng.”
Bên này, Trịnh Sơn Từ sau khi hành lễ với Bùi thị lang, đối phương vẫn giữ vẻ ôn hòa trên mặt, nói: “Đây là nha hoàn và người hầu trong phủ, phiền Trịnh công tử nhận diện giúp, xem là ai đã dẫn công tử vào sương phòng?”
“Ta lúc đó uống say, không nhìn rõ diện mạo người đó. Là một nha hoàn, ta chỉ nhớ rõ giọng nàng.”
“Vậy làm phiền Trịnh công tử phân biệt giúp giọng nói.”
Bùi thị lang nói, sau đó ra hiệu cho các nha hoàn lần lượt đến trước mặt Trịnh Sơn Từ cất tiếng. Sau một vòng nghe qua, Trịnh Sơn Từ lắc đầu: “Bùi đại nhân, trong số này không có người đó.”
Bùi thị lang trong lòng đã hiểu rõ – quả nhiên là nha hoàn kia đã trốn, mắt cũng không thấy bóng dáng. Chuyện này xem ra vẫn phải cho Ngu gia một lời giải thích.
“Đa tạ Trịnh công tử.”
Trịnh Sơn Từ chắp tay đáp: “Có thể giúp được Bùi đại nhân là tốt rồi.”
Bùi thị lang cẩn thận quan sát Trịnh Sơn Từ một lúc, thấy hắn không kiêu căng, cũng không xum xoe lấy lòng, trong lòng có thêm vài phần thiện cảm. Nhưng ông từng gặp qua quá nhiều người, hơn nữa trong nhà vốn đã có quyết đoán, cũng không giữ Trịnh Sơn Từ lại lâu, liền cho người tiễn hắn rời đi.
Trịnh Sơn Từ ra khỏi Bùi phủ, gương mặt đã không còn vẻ tự nhiên như trước. Yến hội đã tan, người hầu đưa hắn ra ngoài phủ.
Vừa ra khỏi Bùi phủ, kinh thành vẫn náo nhiệt như cũ. Phố phường rực rỡ ánh đèn lồng treo đầy trước các cửa hiệu, một vùng sáng rực lung linh. Những công tử, tiểu thư, ca nhi mặc hoa phục đi lại không ít. Triều đình hiện nay đã khai phóng, chuyện ra ngoài ban đêm không còn quá nghiêm ngặt, sự quản thúc với nữ tử và ca nhi cũng nới lỏng hơn trước. Chỉ tiếc là đêm nay hắn chẳng còn tâm trạng để hưởng thụ gì nữa.
Trịnh Sơn Từ theo trí nhớ tìm về con hẻm nhỏ nơi mình đang ở. Trịnh gia vốn xuất thân nông hộ, để nuôi được một người đọc sách như hắn thật không dễ dàng. Cả gia tộc đều dồn sức lực để Trịnh Sơn Từ một đường thi cử mà vào được kinh thành. Nhà hắn có năm người – ngoài phụ thân và a cha là hai bậc trưởng bối, còn có hai huynh đệ. Trịnh Sơn Từ là con thứ hai trong nhà.
Người anh cả tên Trịnh Sơn Thành, đã cưới vợ và là trụ cột trong nhà. Người em út tên Trịnh Thanh Âm, chỉ mới mười bốn tuổi vẫn còn là một tiểu ca nhi. Sau khi thi đậu cử nhân, danh tiếng của Trịnh Sơn Từ lan khắp trong thôn, thậm chí các thương hộ ở huyện thành cũng tìm đến, mong được kết cơ duyên tốt đẹp với hắn.
Cân nhắc lợi hại, Trịnh Sơn Từ cuối cùng chấp nhận sự giúp đỡ từ một thương hộ, có được lộ phí vào kinh thành, trong tay cũng có ít nhiều ngân lượng dư dả. Nhưng hiện nay, sau khi đi dự tiệc tại phủ Bùi thị lang theo thiệp mời người khác, số bạc còn lại trên người hắn cũng chẳng bao nhiêu.
Kinh thành giá nhà đắt đỏ, tiền thuê phòng cao ngất, Trịnh Sơn Từ vất vả lắm mới tìm được một căn nhà thuê giá rẻ ở trong con hẻm nhỏ. Hoàn cảnh tuy có phần hơi tệ, nhưng ít ra còn có thể ở tạm.
Hắn vừa trở về phòng, liền lập tức ngả lưng xuống giường và thiếp đi ngay.
***
Ở một nơi khác, phủ Trường Dương Hầu vẫn còn sáng ánh nến. Trong chính đường chỉ còn lại Trường Dương Hầu, Ngu phu lang, và hai tâm phúc thân cận.
Ngu Lan Ý đang quỳ dưới đất, sắc mặt y tràn đầy bất phục. Trường Dương Hầu nhìn thấy bộ dạng này, trong lòng lửa giận bốc lên cuồn cuộn.
“Ngươi đúng là đứa con bất hiếu! Mặt mũi của phủ Hầu gia bị ngươi làm cho mất hết! Trước mặt bao nhiêu người mà còn dám làm ra chuyện mất mặt như thế, ngươi muốn chọc ta tức chết sao?!” – Trường Dương Hầu gầm lên, cầm thước trong tay, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Ngu Lan Ý.
Ngu Lan Ý rụt cổ lại, miễn cưỡng đưa tay ra.
“BỐP! ––“
Một thước quất mạnh xuống lòng bàn tay y, Trường Dương Hầu không hề nương tay.
Ngu Lan Ý cố chịu đau, không cầu xin tha thứ. Ngu phu lang lần này cũng tức giận đến mức không mở miệng ngăn cản. Trước đây, người cưng chiều Ngu Lan Ý nhất chính là ông ấy, nhưng giờ con trai gây ra đại họa như vậy, danh tiếng hỏng hết – còn nhà ai có công tử tốt mà chịu cưới y?
Ngu Lan Ý đã đến tuổi thành thân, Ngu phu lang vốn đang thay y chọn mối phù hợp. Đứa nhỏ này từ bé đã được chiều chuộng mà sinh hư, nếu như gả vào nhà quyền quý hơn cả Hầu phủ thì sợ y phải chịu uất ức. Vì vậy ông ấy vẫn nhắm tới các công tử gia thế kém Hầu phủ một chút, để dễ sống hơn. Kết quả, lại xảy ra chuyện loạn hết cả thế này!
“Ngươi đúng là bị ta với a cha ngươi chiều hư rồi mới làm ra cái loại chuyện này! Tự mình ra từ đường mà quỳ cho ta!” – Trường Dương Hầu tức giận đến đau cả tim gan, phất tay không muốn nhìn thấy Ngu Lan Ý nữa.
Ngu Lan Ý: “Con vẫn còn trong sạch, tất cả đều là lời đồn đại nhảm nhí của thiên hạ!”
Trường Dương Hầu muốn đánh chết đứa con bất hiếu này: “Ngươi phải làm ta tức chết thì mới cam lòng sao!”
“Hầu gia bớt giận, chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ chúng ta phải tính đường lui. Ta đã phái người đi dò hỏi về vị công tử bị nhốt cùng Lan Ý. Muốn bịt miệng thiên hạ, e là chỉ có cách cho hai đứa nó thành thân trước. Ta thấy vị công tử kia ánh mắt ngay thẳng, cũng có vẻ là người đàng hoàng. Chỉ là gia cảnh không được tốt, từ trang phục cũng có thể thấy điều đó.”
Trong mắt một quý phu lang như Ngu phu lang, chỉ nhìn quần áo đơn sơ của Trịnh Sơn Từ cũng đã đoán được rằng hắn chẳng có gì.
“Chuyện này phải bàn bạc kỹ càng.” – Trường Dương Hầu cũng không còn cách nào khác. Ông ta còn phải lo cho danh tiếng Hầu phủ, nếu chuyện xử lý không khéo, thanh danh cả nhà đều bị ảnh hưởng.
Ngu Lan Ý bị phạt đi quỳ trước từ đường, trước khi đi liền giữ chặt Kim Vân, dặn: “Ngươi đi điều tra cho ta rõ ràng cái tên nam nhân bị nhốt cùng ta là ai. Ngày mai ta phải biết hết toàn bộ về hắn. Kẻ đê tiện tiểu nhân, ta muốn kêu người đánh gãy chân chó của hắn!”
Kim Vân đáp khẽ: “... Biết rồi, thiếu gia. Ta có chuẩn bị cho ngài hai miếng đệm đầu gối.”
Ngu Lan Ý hài lòng liếc mắt nhìn Kim Vân, hai người lặng lẽ lại gần nhau. Ngu Lan Ý không để lộ vẻ gì, nhanh chóng nhận lấy hai miếng đệm từ tay áo Kim Vân rồi giấu vào tay áo mình.
Đang độ xuân về, tiết trời ấm áp, cảnh vật tươi vui.
Sáng sớm, Trịnh Sơn Từ thức dậy, tự mình chuẩn bị bữa sáng. Hắn làm vài chiếc bánh hành thái, ăn hai cái, còn chừa lại ba cái để ăn trưa. Nguyên chủ trước đây vì mưu sinh còn nhận việc chép sách ở tiệm sách. Lúc này không có việc gấp, Trịnh Sơn Từ tính toán tiếp tục đi chép sách, kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.
Hắn kiên quyết không muốn làm "phượng hoàng nam" – kẻ chỉ dựa vào hôn sự để đổi đời.
Hôm nay cũng định ra ngoài, nhưng trong túi chẳng có lấy vài đồng tiền, chỉ đành ở nhà tiếp tục luyện viết chữ, sao chép sách một lúc lại xem đến nghiện. (ý là vừa chép sách vừa đọc một hồi xong nghiện đọc sách luôn á mọi người =)))) ).
Trước kia, sau khi tốt nghiệp, Trịnh Sơn Từ đã làm việc trong thư viện nên quen biết không ít cụ ông học thức. Thường ngày cũng có luyện viết chữ bằng bút lông. Giờ trong đầu hắn lại có thêm ký ức của nguyên chủ, lúc đầu chữ viết còn hơi cứng, nhưng viết nhiều dần dần cũng trở nên thuần thục hơn.
Đại Yến triều lúc này đang trong thời kỳ hiếm có thái bình thịnh thế. Đương kim hoàng đế – Võ Minh Đế – là một vị minh quân trẻ tuổi, cơ trí hơn người, chủ trương giảm nhẹ lao dịch, chú trọng phát triển nông nghiệp, mở rộng khoa cử, duy trì chính sách khoan dung lâu dài, rộng rãi chiêu mộ hiền tài, đãi ngộ sĩ tử. Triều đình hiện tại thịnh trọng văn học, đất nước thái bình thịnh trị, biên cảnh nhiều năm không còn chiến loạn, nên địa vị quan võ có phần bị xem nhẹ hơn so với quan văn. Nhưng Võ Minh Đế có thể vi diệu cân bằng giữa văn võ. Đương thời Đại Yến triều chính sự sáng tỏ, phố phường phồn thịnh, quả thật là một cảnh tượng hân hoan hướng vinh.
Nhưng nói đến dưới thời thịnh thế này cũng không thiếu chuyện bất bình, triều đình nội bộ đảng phái tranh đấu dữ dội, văn nhân nếu lỡ sa chân vào vòng xoáy đảng tranh, thì không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Không ít văn sĩ ngã xuống trên đường bị lưu đày ba ngàn dặm.
Trường Dương Hầu phủ là võ tướng xuất thân, thuộc hàng danh môn vọng tộc, Trường Dương Hầu đang quản một phần sự vụ ở Binh Bộ. Điều trọng yếu nhất là đích trưởng tử trong nhà – cũng chính là ca ca ruột của Ngu Lan Ý – tên là Ngu Trường Hành, hiện đang đảm nhiệm chức phó thống lĩnh cấm quân. Cấm quân là lực lượng thân cận bên cạnh thiên tử, nắm giữ binh quyền. Nếu không phải vì tư lịch còn quá non nớt, thì chức thống lĩnh cấm quân cũng có thể thử tranh giành một phen.
Bởi vì Ngu Trường Hành từng là thư đồng lúc Võ Minh Đế còn là hoàng tử, nên được hoàng đế vô cùng tín nhiệm.
Dù sao thì, vai nam phụ ác độc cũng phải có chút bối cảnh gia thế mới đủ sức sánh vai với nam chính.
Cho nên, hắn chính là phượng hoàng nam, cũng là người ăn bám.
Hắn chưa từng ăn bám, hắn là nam tử hán chân chính.