Chẳng mấy chốc đã qua hai canh giờ, thời gian trôi qua nhanh đến mức khiến người ta giật mình. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập, Trịnh Sơn Từ đứng dậy, cẩn thận hỏi vọng ra: “Ngoài đó là ai?”

“Trịnh huynh là ta, Trần Vô.”

Nghe đúng giọng quen, Trịnh Sơn Từ mới yên tâm mở cửa, mời người vào trong.

Trần Vô cũng là tiến sĩ xuất thân hàn môn, giống như hắn đều là người không có chức quan, quanh quẩn ở kinh thành nên thân thiết với nhau. Cha của Trần Vô chỉ là một tú tài, sinh sống trong một huyện thành nhỏ, làm một địa chủ trong làng.

“Trịnh huynh, tối hôm qua mới chỉ nửa canh giờ, mà đã xảy ra chuyện gì vậy? Kinh thành rộ lên đủ loại lời đồn, nói ngươi mạo phạm người quyền quý, cuối cùng lại được vào phủ Trường Dương Hầu làm rể hiền!” Trần Vô vừa nói vừa mang theo một bầu rượu, còn xách thêm vài món nhắm đơn giản.

Khách tới nhà quan phủ không thể tay không đến thăm, huống chi tình hình hiện tại đã không còn như xưa. Nếu Trịnh Sơn Từ thật sự cưới được ca nhi của Trường Dương Hầu phủ, thì địa vị của hắn lập tức sẽ khác hẳn.

Trịnh Sơn Từ biết chuyện xảy ra tối qua, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành lời đồn. Không ngờ chỉ qua một đêm, cả kinh thành đã truyền khắp nơi. Đây là chuyện mất mặt, Trường Dương Hầu phủ dĩ nhiên muốn che đậy kín đáo, bên kia mong yên ắng không ai hay, thì bên này lại có người cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

“Cũng chẳng có gì đáng nói. Phỏng chừng bên ngoài gió đã thổi đầy trời, Trần huynh đã biết rồi còn hỏi ta làm gì.”

Trần Vô cười mỉa, ngồi xuống, bày đồ nhắm cùng rót đầy rượu vào chén: “Ta cũng vì sốt ruột mà thất lễ. Bên ngoài người ta đồn rằng ngươi và thiếu gia nhà họ Ngu cùng nằm trên một giường, dáng vẻ hai người còn có chút... ái muội.”

Trịnh Sơn Từ mặt phẫn nộ nói: “Lời đồn vô căn cứ, vô cớ bôi nhọ danh dự Ngu thiếu gia. Nhất định phải bắt cho được kẻ tung tin, giao cho Kinh Triệu phủ điều tra xử lý nghiêm minh!”

Trần Vô thấy Trịnh Sơn Từ bộ dạng lời lẽ chính khí, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Trịnh huynh đừng giận, những kẻ tiểu nhân ấy sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Mà tối qua, Bùi đại nhân tìm ngươi có chuyện gì vậy?”

“Bùi đại nhân chỉ dặn ta chuyên tâm học hành, đừng nghĩ đến những con đường tắt không chính đáng. Ngài nói khiến ta rất lấy làm hổ thẹn.” Trịnh Sơn Từ nói, nét mặt lộ ra vẻ áy náy: “Đức hạnh của Bùi đại nhân thật đáng kính, trái lại ta càng nên tự soi lại mình.”

Trần Vô ngồi với Trịnh Sơn Từ nửa ngày, cố tìm cách moi thông tin, nhưng không sao khiến hắn mở miệng nói ra điều gì hữu ích. Chỉ cần câu chuyện vừa chạm đến Ngu Lan Ý, Trịnh Sơn Từ liền vòng vo né tránh như đánh Thái Cực.

Trước kia lúc còn thường qua lại với Trịnh Sơn Từ, Trần Vô cảm thấy người này có phần kiêu ngạo, trong lòng lại mang mặc cảm xuất thân nghèo hèn, trên mặt không giấu được cảm xúc gì. Chỉ cần liếc qua là nhìn thấu tâm trạng hắn, ánh mắt cũng nông cạn.Vậy mà hiện tại, Trịnh Sơn Từ trước mặt gã lại không lộ ra chút cảm xúc nào, khiến Trần Vô trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Vừa rời khỏi cửa, Trần Vô rẽ vào một hẻm nhỏ, đã thấy mấy thư sinh đang chờ sẵn, nhìn trước ngó sau, vừa thấy gã liền kéo vào trong, giọng nói gấp gáp: “Sao rồi? Trịnh Sơn Từ thật sự sẽ làm rể hiền của Ngu gia phải không?”

“Trịnh huynh không chịu nói gì, nhưng chuyện này tám chín phần mười là thật.”

“Hôm nay đúng là đại hỷ sự, đời này của Trịnh huynh đáng giá quá!”

Mấy tiến sĩ xuất thân hàn môn suýt chút nữa đã đập gãy cả đùi vì tiếc rẻ.

Chuyện giữa Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý tối qua, dưới sự thúc đẩy của kẻ có dụng tâm, càng lúc càng bị đồn thổi nghiêm trọng. Đến trưa, Kinh Triệu phủ có bắt một người vì tội tung tin đồn thất thiệt, thì bên ngoài chuyện này không truyền công khai nữa mà lén đồn thổi khiến sự việc ngày càng nóng.

Một đám ca nhi tụ tập lại, chỉ cần có người mở lời: “Nghe nói chưa? Ngu Lan Ý lén hẹn người ta gặp mặt, còn bị bắt gặp trước mặt bao người, mất hết cả thể diện!”

Xưa nay những chuyện tư tình thế này, nhất là liên quan đến ca nhi trong phủ hầu, lại càng khiến người ta hứng thú bàn tán.

Nghĩ đến tính tình của Ngu Lan Ý, Trịnh Sơn Từ không khỏi lắc đầu. Có lẽ giờ này Ngu Lan Ý đang bị nhốt trong nhà, nếu không thì là đang quỳ ở từ đường — mà y thì nhất định là rất không cam tâm bị phạt như vậy.

Nếu có ai nói y một câu không hay, y có thể bật lại mười câu, tuyệt đối không chịu để yên.
Quả thực là người đầy sức sống.

Trịnh Sơn Từ đợi cho mực trên trang giấy khô hẳn, liền mang theo bản chép tay rời khỏi nhà.

***

Ngu Trường Hành hôm ấy đang trực ban trong cung, vừa nghe nói trong nhà có chuyện liền vội vàng gửi thư tay xin nghỉ, lập tức quay về phủ.

“Lan Ý đâu rồi?”

Thấy trưởng tử trở về, Trường Dương Hầu sắc mặt dịu lại đôi chút: “Tên nghiệt tử đó vẫn còn đang quỳ ở từ đường.”

“Bây giờ không phải lúc để phạt Lan Ý. Trong kinh thành lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, cần phải bắt vài người ra để răn đe. Chuyện của Hầu phủ không phải ai cũng có tư cách muốn bàn gì thì bàn.” Gương mặt tuấn tú của hắn bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Việc này, sau lưng có ai âm thầm tính kế không?”

Ngu phu lang đáp: “Nếu nói là có người toan tính, thì chỉ có thể là nha hoàn bỏ trốn từ Bùi phủ. Bùi thị lang đã đích thân đến cửa xin lỗi, nói là do quản lý không chu toàn. Nhà họ Bùi xưa nay không có quan hệ gì với chúng ta, chỉ sợ là Lan Ý bị người khác giăng bẫy.”

“Hàn môn tiến sĩ kia thì sao?”

Ngu phu lang lắc đầu: “Ta đã tra qua, vị tiến sĩ hàn môn đó chỉ là tình cờ uống say, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, mới bị nha hoàn dìu vào. Việc phía sau còn phải hỏi rõ Lan Ý.”

Ngu Lan Ý được thả ra khỏi từ đường, vừa bước ra liền thấy đại ca đang đứng phía trước. Hôm nay vẫn còn đang trực ban, vậy mà đại ca lại cố ý trở về vì chuyện của y, trong lòng không khỏi dâng lên chút áy náy.

Ngu phu lang hỏi: “Lan Ý, con nói rõ một chút, vì sao lại để con và Trịnh Sơn Từ bị nhốt chung trong một phòng? Con không hề kêu cứu, cũng không ngăn cản. Còn nữa, người dẫn theo người đến bắt gian là Lữ Cẩm — hắn là bạn thân của con, hai đứa cùng nhau lớn lên, Lữ Cẩm không phải loại người tùy tiện nghi ngờ con rồi làm loạn.”

Nghe đến đó, Ngu Lan Ý sốt ruột. Nếu không giải thích được, không chỉ liên lụy đến mối quan hệ giữa hai phủ mà còn khiến Lữ Cẩm bị trách oan. Y quýnh lên, vội nói: “Là con xui hắn làm vậy! Là con bỏ tiền mua chuộc một nha hoàn, sai nàng đỡ thế tử Diệp gia đến sương phòng, rồi con lén vào ở cùng thế tử. Lữ Cẩm là do con nhờ vả mới đi bắt gian. Không ngờ nha hoàn kia lại tráo đổi người, đem thế tử Diệp gia đổi thành một kẻ lạ mặt. Rõ ràng có người cố tình phá rối chuyện này!”

Ngu Lan Ý càng nói càng tức.

“Nghiệt tử! Gia môn bất hạnh! Ngươi hoàn toàn không màng đến thanh danh của mình, cũng chẳng quan tâm đến trăm năm danh dự của Ngu gia chúng ta! Lại có thể làm ra cái chuyện như thế này… Làm người đọc sách mà chẳng khác gì chó đội lốt người! Mau lấy gia pháp tới đây!” Trường Dương Hầu giận đến suýt phun máu.

Ngay cả Ngu phu lang cũng không ngờ con trai mình lại gan lớn đến thế, trong lòng bực bội không thôi.

Ông ấy cũng nổi giận mắng: “Ngươi thật sự là muốn tức chết ta! Ngươi thích thế tử Diệp gia thì cứ nói ra, ta sẽ đi nói chuyện với vương phi. Thế mà ngươi lại sinh ra ý nghĩ ngu xuẩn như vậy, tự mình rơi vào bẫy. Giờ chỉ cần nói muốn gả ngươi cho Trịnh Sơn Từ, ngươi lại không chịu. Đến lúc thanh danh mất sạch, không lấy được ai, cũng chỉ có thể đưa vào am ni cô, ngày ngày đối mặt đèn hương sống qua ngày. Cuộc sống thanh bần như vậy, ngươi liệu có chịu nổi không? Một ván bài tốt như vậy mà bị ngươi chơi cho tan nát!”

Ngu Lan Ý vừa nghe đến đó, suýt nữa thì nhảy dựng lên:“Con không muốn vào am ni cô! Cũng không muốn gả chồng!”

Ngu Trường Hành trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Chuyện này không thể chậm trễ. Bên ngoài lời đồn quá khó nghe. Việc Lan Ý làm rõ ràng là thiếu suy nghĩ. A cha, người đã hỏi kỹ về người bị nhốt cùng Lan Ý chưa?”

“Tối qua ta đã cho người đi dò hỏi rồi. Là một tiến sĩ tam giáp xuất thân từ nông hộ, trong nhà có hai huynh đệ. Đại ca đã thành thân, còn có một đệ đệ là ca nhi. Người này vốn là hàn môn xuất thân, hôm qua đến phủ Bùi lão phu nhân dự yến thọ chỉ là muốn cầu một chức quan nho nhỏ. Nhân phẩm cũng không có gì đáng chê trách, chỉ là một người bình thường.” Ngu phu lang vẫn là yêu thương Ngu Lan Ý. Dù sự việc đêm qua nghiêm trọng đến vậy, ông ấy vẫn đang tính toán đường lui cho y.

Vừa nghe đến "tiến sĩ tam giáp hàn môn", khóe môi Ngu Lan Ý liền cong lên, nụ cười trông như trào phúng.

Y trước nay vốn coi thường đám công tử con cháu thế gia còn chẳng buồn ngó tới, giờ lại phải gả cho một kẻ xuất thân nông hộ. Ngu Lan Ý vừa nghĩ đến đây liền chịu không nổi. Y lớn tiếng nói: “Con nguyện ý sống nơi cửa Phật, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống sẽ trở về!”

Ngu phu lang:“Ngươi nghĩ chuyện đó dễ thế sao? Chờ đến khi ngươi trở về, chuyện này đã sớm truyền khắp kinh thành. Nhà có của sẽ không ai muốn cưới ngươi, có cưới thì cũng chỉ là hạng người ôm mưu đồ. Giờ sự đã rồi, ngươi cứ yên ổn ở nhà, chờ ta và cha ngươi bàn bạc lại. Chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngươi của hồi môn thật hậu hĩnh, có chúng ta chống lưng, dù có gả đi cũng vẫn là sống ngày lành.”

Thấp gả liền thấp gả đi. Danh tiếng hầu phủ này, cuối cùng cũng không chịu nổi Ngu Lan Ý làm cho nát bét như vậy nữa.

Trịnh Sơn Từ xuất thân bần hàn, ngược lại lại dễ để cân nhắc. Còn Ngu Lan Ý với tính tình như thế, chỉ cần cánh cửa hơi cao một chút cũng không chịu nổi, huống chi nay thanh danh đã bị hủy hoại, lại càng khó khăn hơn. Trịnh Sơn Từ tướng mạo tuấn tú, ăn nói có chừng mực, thành tích khoa cử tuy có kém đôi chút, nhưng về sau con đường làm quan đâu chỉ nhìn vào điểm số kỳ thi?

Nếu Trịnh Sơn Từ có thể an phận thủ thường, về địa phương rèn luyện mấy năm, hầu phủ và Trường Hành lại vận dụng chút thế lực ở kinh thành, thì chẳng mấy chốc có thể triệu hồi hắn quay lại kinh. Đến khi đó, sóng gió cũng qua đi, Ngu Lan Ý vẫn có thể danh chính ngôn thuận làm đích ca nhi của hầu phủ.

“Không cần nhiều lời, lôi hắn đến từ đường quỳ!” Trường Dương Hầu khoát tay ra lệnh.

“Thôi thì cứ đưa về phòng trước, khóa cửa lại. Tối qua đệ ấy đã quỳ cả đêm rồi, bảo phòng bếp nấu ít món đệ ấy thích ăn. Dù sao đêm qua cũng đã chịu khổ.” Ngu Trường Hành nói.

Trường Dương Hầu mặt mày cau có: “Được rồi, làm theo lời Trường Hành đi. Tính tình Lan Ý thành ra thế này, đều là bị nuông chiều mà ra cả!”

“Con còn chưa tính sổ với cái tên tiến sĩ kia! Rõ ràng là hắn giở trò tính kế con!” Ngu Lan Ý bị hai tôi tớ áp giải, vẫn không chịu an phận, vùng vẫy tay chân, vừa đi vừa hét. Y vừa vùng vẫy vừa lấy chân móc xuống đường, đi qua cầu cũng phải cào cấu vài cái vô duyên vô cớ.

Hai tên tôi tớ phải cùng nhau khống chế, chẳng khác gì đang vật lộn với một con cua, bên trái bên phải đều bị y đá mấy cái.

“Ái da!”

Ngu phu lang:“Mau nhốt hắn vào phòng!”

Ngu Lan Ý vẫn còn gào lên:“Ta không phục! Ta không phục!”

Hai người hầu cuối cùng cũng kéo được Ngu Lan Ý vào phòng, thở phào một hơi.

***

Sau một lúc lâu, người ở phòng bếp mang cơm đến cho Ngu Lan Ý. Vừa mới bước vào phòng thì đã bị một gậy đánh ngất. Ngu Lan Ý thay y phục của tôi tớ, cúi đầu rời khỏi hầu phủ.

Cùng lúc đó, Trịnh Sơn Từ đang đem bản sao chép thư tịch giao cho chủ hiệu sách. Chủ hiệu sách thấy hắn, hiếm khi đánh giá thêm vài lần:“Tổng cộng là hai lượng bạc, Trịnh công tử kiểm tra kỹ.”

“Đa tạ ông chủ” Trịnh Sơn Từ nhận bạc, đầu ngón tay truyền đến cái lạnh băng. Một lượng bạc trông thì chẳng đáng gì, nhưng là một quan tiền. Tiền thuê nhà nguyên chủ đã thanh toán rồi, nhưng trong nhà thì không còn hạt gạo nào, củi gạo mắm muối thứ gì cũng thiếu.

Hai lượng bạc này coi như giải quyết được việc gấp lửa cháy đến chân mày.

“Trịnh công tử, nghe nói ngài với Ngu thiếu gia ý hợp tâm đầu?” Chủ hiệu sách vừa thu dọn vừa buông lời tán gẫu.

“Chỉ là lời đồn bên ngoài, không thể tin hết. Đúng sai, trong lòng người tự có phán đoán.” Trịnh Sơn Từ chắp tay rời đi.

Vừa rời khỏi hiệu sách, Trịnh Sơn Từ liền đến tiệm gạo mua gạo, tiện thể mua luôn hai cân thịt heo cùng hai trái dưa leo. Một hũ muối nhỏ mà mất đến hai mươi văn tiền, khiến Trịnh Sơn Từ đau lòng không thôi.

Mua xong mọi thứ, hắn ngẩng đầu nhìn quanh Thịnh Kinh phồn hoa rực rỡ. Thành lâu cao ngất như chọc trời, các phường thị nối nhau san sát như sao sa, ánh đèn muôn màu như rải khắp mặt đất, du khách chen vai thích cánh. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường đá xanh, từ xe treo chuông gió ngân vang tiếng trong trẻo. Trên tầng lầu các cửa hàng giăng đầy bảng hiệu, từ trên mái hiên còn truyền ra tiếng tì bà đàn ca.

Giai điệu rộn ràng, vũ nữ múa lả lướt, từng bước nhón chân quyến rũ. Một khung cảnh thật sự phồn hoa náo nhiệt.

Cũng khó trách bao thi nhân tài tử đều mơ ước đặt chân đến nơi này.

Trịnh Sơn Từ nở một nụ cười nhạt. Thôi thì đến đâu hay đến đó, đã đến triều đại này rồi, không thể chết sớm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play