Lộc Châu nhào tới, hai bàn tay nhỏ bé ấn lên cuốn tranh, khiến Lộc Hiên Bảo giật mình.
Hiên Bảo bị ấn lùi lại mấy bước, tức muốn hộc máu: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lộc Châu hiền từ nhìn Hiên Bảo: "Xem cuốn tranh này làm gì? Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi đã xem qua nó chưa?" Ta phải biết còn xử lý ngươi thế nào.
Kiếp trước, khi còn bé, nàng từng gặp một đại ca 7 tuổi. Trong tay hắn cầm một chuỗi hạt silicon to tướng, dẫn theo đám đàn em mang vẻ mặt ngưỡng mộ, đi khắp xóm khoe khoang.
Đại ca 7 tuổi kia thích được mọi người vây quanh. Muốn gì được nấy, hôm đó hắn được cả xóm vây quanh, bất kể già trẻ lớn bé... Đương nhiên, kể cả khi cha mẹ hắn dùng cào tre đánh hội đồng hắn thì cũng được mọi người chiêm ngưỡng.
Sau đó, vị đại ca ấy cả tuần chỉ có thể ngồi trên phao bơi, nước mắt lưng tròng mà đi học.
Hiên Bảo vẻ mặt lộ rõ sự tổn thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cố gắng căng ra, trợn to mắt: "Ta là loại người thích ăn vụng sao? Ngươi đang sỉ nhục ta đó! Tránh ra mau, nếu không ta mách Tam gia gia đánh đòn ngươi!"
[Tam gia gia: ông thứ ba. Nữ chính Lộc Châu là con gái của con trai của Đại trưởng lão. Trước bố Lộc Châu, thế hệ đó đã có 2 người gia gia lần lượt là con của Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão rồi. Hiên Bảo gọi lớp thế hệ đó là gia gia vì hắn là con trai của con cái của Tam trưởng lão. Cũng theo logic đó, Lộc Châu là cô của Hiên Bảo, nàng gọi bố của hắn là Nhị ca. Mình ngồi edit cũng phải dành thời gian load cái cây gia phả của Lộc gia trang một lát.]
Lộc gia trở thành tiểu gia tộc tu tiên chưa lâu, vẫn còn tư tưởng nhiều con nhiều phúc. Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, kể cả Tam trưởng lão ở rể, đều ra sức sinh con.
Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão sinh con sớm, con trai con dâu của họ cũng sinh cháu sớm. Sau khi đã có cháu họ, Đại trưởng lão mới sinh ra cha của Lộc Châu, cũng chính là Tam gia gia mà Lộc Hiên Bảo muốn mách.
Lộc Châu thầm tự hào. Cha nàng là người trẻ nhất trong số các trưởng bối, thương con lắm, sẽ không đánh nàng đâu.
Nếu Đại ca không nói đạo lý, Lộc Châu quyết định phải ra tay tàn nhẫn vì sức khỏe tâm lý của đám trẻ con này. Nàng liền quyết định ăn miếng trả miếng, mách lẻo trước cho chắc.
Chơi với trẻ con, giảng đạo lý là vô ích.
Lộc Châu nghĩ ngợi, quyết định khen trước: "Ta biết ngay đại ca Hiên Bảo là người trượng nghĩa mà! Chúng ta không thể hại đại ca được!"
Lộc Tình nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Sao? Xem tranh lại là hại hắn?"
Lộc Châu nghĩ thầm, không chỉ hại hắn, còn hại cả đám nữa.
Nàng vội giải thích: "Cuốn tranh này là Nhị ca vẽ để bán lấy linh châu đó! Mua được bao nhiêu đồ ăn ngon chứ! Trên tranh còn có pháp thuật nữa, nếu chúng ta lỡ làm hỏng thì Nhị ca và Nhị tẩu sẽ khóc đó!"
Nàng làm mặt quỷ với đám bạn, chúng lập tức hiểu ai sẽ khóc, liền theo bản năng nhìn về phía mông của đại ca Hiên Bảo.
Mông của Lộc Hiên Bảo chợt lạnh. Hắn không còn giận dữ vì bị sỉ nhục nữa, mà có chút chột dạ.
Thực ra, hắn không xem tranh ở nhà là vì không dám. Hắn đã thừa lúc cha ra ngoài, vội trộm lấy tranh rồi chạy ra ngay.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Lộc Tình nhìn chằm chằm bìa cuốn tranh tinh xảo. Nàng vừa thèm đồ ăn ngon, vừa tiếc cuốn tranh, rối rắm đến nỗi cái mặt bánh bao nhăn nhó.
"Hay là, không... không xem nữa?"
Lộc Châu cảm thấy, nếu đại ca Hiên Bảo dám gật đầu, thì ở đây sẽ có tai họa cỡ vài trận hồng thủy.
Nàng vội nói trước: "Chúng ta đi tìm Tam trưởng lão, hỏi xem nàng nghĩ gì về loại tranh có thuật pháp này đi. Tam trưởng lão biết chúng ta không chạy lung tung quấy rầy gà cẩm linh, chắc chắn sẽ khen chúng ta ngoan đó!"
Lộc Châu thầm khen mình trong bụng. Nàng đúng là dân cáo trạng chuyên nghiệp, gió thoảng mây bay, không hổ danh tiểu tiên nữ luyện khí tầng 2.
Đám trẻ con quả nhiên bị dao động, nhất là Lộc Hiên Bảo.
Hôm qua Tam trưởng lão, cũng chính là bà nội của hắn, vừa mới nổi trận lôi đình xong. Nàng mà tóm được bọn hắn làm chuyện xấu là chắn chắn sẽ đánh cho nát mông, rồi bắt cả nhóm phải ngoan ngoãn bò vào học đường.
Còn mấy ngày nữa mới nhập học. Hiên Bảo biết co biết duỗi, mấy ngày nay định ngoan ngoãn một chút.
Giờ có cơ hội biểu hiện trước mặt bà nội, biết đâu sau này hắn còn có thể tiếp tục trộm... khụ khụ, nhặt trứng gà linh ăn.
Hơn nữa bà nội cũng xem tranh rồi, cha mẹ hắn cũng sẽ ngại không nỡ phạt hắn trộm tranh. Đúng là nhất cử lưỡng tiện!
Hiên Bảo gật đầu ngay tắp lự: "Ta biết Tam trưởng lão ở đâu. Bà nội hôm nay định cùng đám dâu Lộc gia trang xe tơ tằm linh, may pháp y cho chúng ta mặc sau khi dẫn khí nhập thể đó."
Lộc gia không đủ sức đặt chân ở thành Kim Vực gần nhất, chỉ có thể an cư ở trấn nhỏ Túy Lâm Loan này.
Trẻ con có linh căn, với gia tộc nhỏ mà nói đều là bảo bối. Cho nên, dù bản thân có khổ mấy cũng không thể để con khổ, phải bảo vệ cho tốt.
Nhưng pháp y trong thành đắt đỏ, bộ rẻ cũng cả trăm linh thạch, họ mua không nổi. May mà Nhị trưởng lão biết luyện khí, nên họ tự dệt vải từ tơ tằm linh may pháp y cấp thấp cho bọn nhỏ vẫn được.
Mấy hôm trước Lộc Châu theo đám bạn chạy loạn, từng thấy một đám bà lão và dâu trẻ tụ tập dưới gốc cây lớn, dùng linh châu điều khiển khung cửi xe chỉ.
Họ vừa làm vừa buôn dưa lê, người cũng không ít.
Nàng vội ngăn lại: "Hay là chúng ta đợi Tam trưởng lão rảnh rồi đi hỏi? Chúng ta chơi lưu cầu trước được không? Ta muốn chơi."
Sáng nay Lộc Châu ra khỏi nhà, là cha nàng - Lộc Nguyên Tráng - dẫn cháu trai cùng tộc nhân đi làm, đã ôm nàng ra tận ngưỡng cửa.
Nàng muốn kéo dài thời gian. Hoặc là chỉ cho tam trưởng lão xem, hoặc là đợi cha nàng và cha Hiên Bảo - Lộc Cốc - về rồi nói. Nếu không, nàng sợ mông đại ca không đủ cho cha mẹ hắn thi triển.
Tiếc là hảo ý của nàng đã bị bỏ qua hoàn toàn.
Hiên Bảo cảm thấy hôm nay cô nhỏ này đang khiêu khích địa vị đại ca của hắn, liền vung tay quyết định: "Chúng ta phải đi ngay! Chẳng lẽ các ngươi không muốn xem tranh à? Xem trước rồi chơi."
Đám trẻ con gật đầu lia lịa, muốn lắm, muốn lắm. Bọn chúng còn chưa từng xem tranh dùng thuật pháp vẽ bao giờ, chắc chắn đẹp lắm.
Ngay cả Lộc Tình cũng kéo Lộc Châu chạy theo sau, hớn hở: "Nhanh lên, nhanh lên, xem tranh xong rồi ta sẽ dẫn ngươi chơi lưu cầu nha. Lộc Châu ngoan một chút, không thì lần sau Hiên Bảo không cho chúng ta chơi cùng nữa đâu."
Lộc Châu bị lôi đi bất đắc dĩ: [Đáng ghét, bị uy hiếp rồi. Ta cũng thật không còn cách nào.]
Nàng không ngăn được đại ca tìm đường chết, chỉ có thể đi theo đám bạn, bảo vệ xung quanh đại ca Hiên Bảo đang ôm tranh nghênh ngang đi trước. Rồi chứng kiến hắn lao vào chiến trường tam phương hỗn chiến nam nữ già trẻ.