Lộc Châu cảm thấy, có lẽ mình đã gặp phải chuyện này rồi.

Ánh mặt trời đỏ rực như cô nương vừa tỉnh giấc sau đêm tân hôn. Những áng mây đỏ đậm nhạt xếp lớp trên chân trời cũng không che nổi ánh sáng ấm áp, hóa thành những vệt sáng màu kim khắp nơi, cùng sinh linh trên mặt đất chia sẻ niềm vui.

Xa xa, núi non trùng điệp. Làn gió mát thổi vào Lộc gia trang đang ẩn mình giữa những hàng cây xanh tựa như nốt ruồi trên nhân trung.

Lộc Châu ngồi trên bậc cửa một căn nhà nhỏ hai gian ở phía Đông Nam thôn trang, vẻ mặt nghiêm túc suy tư.

Một bé con chưa đầy 8 tuổi mặc chiếc váy màu xanh đậm, đôi tay nhỏ nhắn mũm mĩm nâng khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp, hàng mi rậm cong vút như chiếc quạt nhỏ, mang vẻ đáng yêu mềm mại.

Vì sao nàng lại nói nàng gặp phải chuyện này?

Lộc Châu dùng tay nhỏ gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh trôi. Chuyện này còn phải kể từ khi nàng xuyên qua đến đây.

Nàng xuyên đến thế giới tu tiên này đã 10 ngày. Tuy rằng không có ký ức, nhưng nàng cũng không hề khiếp sợ, thấp thỏm hay sợ hãi như những người xuyên việt khác.

Mấy ngày nay, nàng nằm mơ đều cười tỉnh, khiến cha mẹ sợ hết hồn.

Nghe nói nguyên thân đột nhiên dẫn khí nhập thể một cách khó hiểu, còn lập tức đột phá đến luyện khí tầng 2. Nhưng cũng vì vậy mà nguyên thân bị tẩu hỏa nhập ma, bị thương thức hải. Nàng ta vì vậy mà chết, để Lộc Châu xuyên qua tới.

Ký ức của nguyên thân như cách một lớp pha lê mờ. Lộc Châu biết, chỉ cần thức hải khôi phục, nàng sẽ có được ký ức của nguyên thân.

Nàng cũng không buồn rầu vì chiếm lấy nhân sinh của người khác.

Trước khi xuyên qua, trong bóng tối có một thanh âm nói với nàng rằng, nguyên thân thật ra là một đại nhân vật khó lường hạ phàm độ kiếp.

Hiện tại thời điểm đã đến, đại lão trở về thế giới của mình. Vừa hay đại lão thấy người thân ở thế giới này nợ Lộc Châu ân sinh thành và ân dưỡng dục. Hơn nữa Lộc Châu còn vừa hết tuổi thọ, liền để lại cơ duyên cho Lộc Châu.

Ân sinh thành thì dễ hiểu, nhưng Lộc Châu không rõ ân dưỡng dục từ đâu ra. Rõ ràng nàng chưa từng nuôi nấng đứa trẻ nào.

Nhưng Lộc Châu là người rất lạc quan. Nghĩ không ra thì thôi, quá trình không quan trọng, kết quả tốt là được.

Đời trước, Lộc Châu là một cô nhi bị bỏ rơi.

Cha mẹ nuôi của nàng mất con gái ruột do bị bắt cóc. Trên đường tìm kiếm con, họ nhặt được Lộc Châu đang khóc không ngừng dưới một mái vòm lớn.

Lộc Châu lấp đầy khoảng trống trong lòng cha mẹ nuôi, họ đối xử với nàng đặc biệt tốt.

Cha mẹ nuôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm con ruột. Khi Lộc Châu còn nhỏ, một người ở nhà chăm sóc nàng, người kia ra ngoài tìm kiếm.

Đến khi Lộc Châu lớn hơn một chút, cha mẹ nuôi gửi nàng ở nhà hàng xóm. Phần lớn thời gian họ bôn ba bên ngoài.

Cha mẹ nuôi là người tốt, cô chú bác dì hàng xóm cũng rất tốt. Nên dù Lộc Châu từ nhỏ sống khổ, vẫn có tính cách tích cực lạc quan.

Nàng từ nhỏ đã hiểu chuyện, học hành giỏi. Nàng thường giúp cô chú bác dì hàng xóm làm việc nhà, nấu cơm, ngoan ngoãn khiến nỗi khiến người ta thương xót.

Năm Lộc Châu 15 tuổi, cha mẹ nuôi tìm được con gái ruột của họ. Hai vợ chồng cùng công an phối hợp triệt phá một ổ buôn người, cứu ra rất nhiều trẻ em bị lừa bán.

Vì những người trong thôn đó tàn nhẫn độc ác lại đoàn kết, nên đã xảy ra tai nạn. Cha mẹ nuôi và người chị chưa từng gặp mặt của nàng đoàn viên, nhưng lại được đưa về bên cạnh Lộc Châu dưới hình thức tro cốt.

Lộc Châu không chọn ở lại với cô chú bác dì hàng xóm. Nàng bán căn nhà của cha mẹ nuôi để trả nợ cho họ, dựa vào học bổng và vay tiền học để lên đại học.

Bốn năm đại học, nàng vẫn luôn không ngừng làm thêm.

Đến năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, trừ lúc ngủ, nàng đều không ngừng kiếm tiền. Nàng vất vả lắm mới trả hết nợ cho cha mẹ nuôi và tiền vay học của mình.

Lộc Châu khẽ thở ra. Nàng cũng coi như không phụ lòng cha mẹ nuôi, cuối cùng cũng có thể dừng chân, tận hưởng cuộc sống.

Nàng định từ chức, đổi một công việc nhẹ nhàng hơn. Rồi nàng sẽ thong thả tìm một anh chàng nào đó để yêu đương, xây dựng gia đình, sinh một đứa con của riêng mình.

Có lẽ vì luôn căng thẳng, giờ mới thả lỏng được. Sự mệt mỏi do tiêu hao quá độ lập tức đánh gục nàng. Tờ đơn xin từ chức còn chưa viết xong, nàng đã đột tử ngay tại văn phòng.

Lộc Châu cảm ơn cha mẹ nuôi đã nhận nuôi cô, cũng cảm tạ bản thân đã sống đến 25 tuổi, suốt cuộc đời gặp được nhiều người tốt bụng như vậy. Nhưng nàng cũng không phải không có tiếc nuối.

Xuyên qua đến đây, mọi tiếc nuối của nàng đều được bù đắp.

Hiện tại nàng có một người cha tiên phong đạo cốt, cao lớn vạm vỡ lại uy vũ. Hơn nữa cha nàng còn là tiểu quản sự của Lộc gia trang, mỗi khi ra vào đều có rất nhiều tộc nhân đi theo.

Nàng còn có một người mẹ dịu dàng như nước, lớn lên xinh đẹp vô cùng. Tính tình mẹ nàng cũng hiền lành, nói chuyện nhỏ nhẹ.

Anh trai Lộc Minh của nàng năm nay 16 tuổi, nghe nói đã là kiếm tu luyện khí tầng 3. Tuy rằng hắn có tam linh căn Kim, Mộc, Thổ, tư chất linh căn không được tốt lắm, nhưng là kiếm tu đó! Có thể vượt cấp tác chiến mà!

Chị gái Lộc Dao 23 tuổi thì khỏi phải nói. Đơn hỏa linh căn, sớm đã bái nhập tông môn, nghe nói còn là đệ tử nội môn nữa chứ. Tu vi thế nào thì nàng không biết, nhưng năm nào chị cũng cho người mang rất nhiều đồ tốt về để tu luyện.

Bây giờ nàng còn có hai đứa em trai, em gái mới sinh. Tư chất của chúng chắc cũng không tệ, nếu không thì làm sao khiến người mẹ đã luyện khí tầng 7 của nàng lập tức rớt xuống luyện khí tầng 1 được.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play