Nữ tu sinh con, con cái sẽ dựa vào tư chất để hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể mẹ. Tư chất tốt thì sẽ tiêu hao nhiều tu vi của tu sĩ, nếu tư chất không tốt thì gần như không có ảnh hưởng gì.
Tuy rằng chưa có ký ức, nhưng Lộc Châu hoàn mỹ kế thừa tình cảm của nguyên thân. Nàng cảm thấy cứ như nàng đã lớn lên ở đây từ nhỏ vậy, không hề có chút xa lạ nào.
Đối với nàng, cả gia đình này chính là người thân ruột thịt. Nàng có thể cảm nhận được sự yêu thương của họ dành cho mình, cũng cảm nhận được sự quyến luyến của mình đối với họ.
Lộc Châu chưa bao giờ được trải nghiệm cuộc sống gia đình náo nhiệt, lại còn có người thân quan tâm chăm sóc như vậy.
Nơi này đối với nàng chính là thiên đường!
"He he... He he he..." Chỉ mới nghĩ thôi, nàng đã không nhịn được mà nở một nụ cười ngây ngô không tương xứng với vẻ ngoài đáng yêu của mình.
May mà Lộc Châu thừa hưởng được vẻ đẹp của mẹ. Nếu nàng không xinh đẹp thì vẻ mặt lúc này sẽ thật là chướng mắt người xem, còn thực tại nàng chỉ là có vẻ hơi ngốc nghếch thôi.
Nhưng rất nhanh, mí mắt giật liên hồi đã cắt ngang nụ cười ngây ngô của nàng.
Một dự cảm không mấy tốt đẹp, như nhịp trống gõ liên hồi trên mí mắt nàng.Thức hải còn đang bị thương của nàng phình to ra, có cảm giác trướng đau chua xót.
Người ta nói "mắt trái giật tài, mắt phải giật tai". Nhưng nàng hiện giờ là cả hai mí mắt cùng giật, còn giật đến mức như mắt bị co giật vậy.
Đây chẳng phải là sắp có chuyện gì hay sao?
Dù là mất tiền tránh tai, hay là phúc họa tương liên, đều không phải chuyện tốt lành gì cả!
Lộc Châu thở dài, nàng hiện tại đã là tiểu tiên nữ luyện khí tầng 2 rồi đó.
Theo lời các bạn nhỏ cùng chơi đùa, một khi có tu vi rồi thì trực giác sẽ không còn là sở trường đặc biệt của con gái nữa, mà là thứ tất cả tu sĩ đều sẽ có. Nó là một loại dự cảm mơ hồ nhưng mà nó thật sự rất linh nghiệm.
Nhưng nàng gần đây không có ký ức, lại thêm thân thể này chỉ là một đứa trẻ con bị thương. Nàng cũng không ra khỏi cửa. Hoàn cảnh như vậy, nàng có thể vướng vào chuyện gì chứ? Thật khiến người ta lo lắng mà...
"Lộc Châu! Đi thôi! Hiên Bảo nói hôm nay chúng ta chơi đánh lưu lưu cầu nha." Từ khúc quanh không xa, một bé gái với hai búi tóc lộ ra, gọi Lộc Châu.
Sau khi ngồi chờ khá lâu mà nghe giọng nói đó, Lộc Châu lập tức đứng dậy. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng chu lên, chạy lon ton về phía bạn: "Đến đây! Không chơi trốn tìm sao?"
Lộc Châu hoàn toàn không thấy xấu hổ khi một người lớn hai mươi mấy tuổi như nàng lại đi chơi cùng lũ trẻ con.
Đời trước của nàng từ nhỏ đến lớn đều làm việc, học tập, kiếm tiền. Nàng hầu như chưa từng chơi trò chơi trẻ con lần nào.
Sau khi xuyên qua, cái gì cũng không cần nàng bận tâm. Yêu cầu duy nhất của cha mẹ đối với nàng chính là nhớ giờ về nhà ăn cơm.
Đừng nói cùng trẻ con 8, 9 tuổi chơi. Trò chơi của trẻ con 3 tuổi cũng làm nàng thấy rất hứng thú đó!
Cô bé kia tên là Lộc Tình. Chờ Lộc Châu đến gần, nàng liền nhét vào miệng Lộc Châu một viên kẹo mạch nha.
Lộc Tình cũng nhai kẹo, miệng ngậm đầy đường lẩm bẩm: "Hiên Bảo nói hôm qua chúng ta chơi trốn tìm, làm cho gà cẩm linh của tam trưởng lão không đẻ trứng nữa. Nếu hôm nay chúng ta lại chơi, bị tam trưởng lão bắt được thì phải bị ăn đòn!"
"Vậy vẫn là chơi lưu lưu cầu đi. Là tam trưởng lão dùng pháp thuật Thổ hệ làm cầu sao?" - Lộc Châu vui vẻ nhai kẹo, theo bản năng che mông lại.
Lộc gia là một gia tộc nhỏ. Đại trưởng lão có tu vi cao nhất - cũng chính là ông nội của Lộc Châu - mới vừa Trúc Cơ. Ông ít khi xuất hiện, việc nhà do nhị trưởng lão và tam trưởng lão quản lý.
Tam trưởng lão có Tam linh căn Thổ - Mộc - Kim, tu vi Luyện Khí tầng 9. Roi mây mà nàng dùng Mộc linh căn sinh trưởng ra đánh mông đau vô cùng. Cũng đừng tò mò vì sao Lộc Châu biết.
Nhưng tam trưởng lão cũng là người thương trẻ con nhất gia tộc.
Bọn trẻ làm ồn đến mức tam trưởng lão mất kiên nhẫn. Nhưng nàng sẽ dùng pháp thuật Thổ hệ xây mê cung cho bọn nhỏ, cũng sẽ dùng pháp thuật Mộc hệ làm xích đu cho bọn chúng.
Lộc Tình ngơ ngác lắc đầu: "Không biết, Hiên Bảo nói lấy từ trong nhà."
Lộc gia vốn là phàm nhân. Nghe nói Lộc gia lão tổ là một tán tu vô tình nhặt được một quyển công pháp tu tiên, bản thân lại có linh căn không tầm thường. Ông dưới cơ duyên xảo hợp nhập đạo, còn phi thăng thượng giới.
Lộc Châu nghĩ thầm, đây chẳng phải là cốt truyện phàm nhân tu tiên kinh điển trong văn nam chủ sao?
Trước khi phi thăng thượng giới, vị lão tổ nam chính này đã để lại công pháp và tài nguyên tu luyện mà ông không dùng đến cho hai con trai và một con gái. Một lòng chỉ mong đợi bọn họ cũng có thể có tiên duyên.
Cũng may ba đứa trẻ - tức ba vị trưởng lão hiện giờ - đều rất cố gắng. Họ đều có linh căn. Hơn nữa, về sau họ kết thân với đạo hữu tu tiên, hậu duệ phần lớn cũng đều có linh căn.
Dần dần, cộng thêm thân thích phàm nhân vốn có của Lộc gia, đã hình thành nên Lộc gia trang tu tiên nhỏ bé hiện giờ.
Lộc Tình là cháu gái của nhị trưởng lão. Hiên Bảo bị tam trưởng lão đánh nhiều nhất, cũng chính là cháu đích tôn của tam trưởng lão. Nếu không phải vậy, bọn họ cũng không dám gây họa cho gà cẩm linh của tam trưởng lão, còn trộm trứng gà ăn.
Lộc Châu nhớ tới bánh trứng mang theo linh khí, nướng bằng lửa, thơm mềm xốp giòn, ăn xong bụng ấm áp. Nàng nghĩ một lúc liền có chút thèm thuồng, hận không thể ban đêm trộm hầm gà cẩm linh ăn thử xem mùi vị.