Đời trước, Lộc Châu đích thị là một con quỷ háu ăn. Ngoài khoản trả nợ và chút ít sinh hoạt phí, chín phần mười thu nhập của nàng đều đổ vào ăn uống.
Đáng tiếc thay, con gà cẩm linh của tam trưởng lão lại là linh thú nhất giai trung phẩm, tương đương với tu vi Luyện Khí tầng 4. Giọt nước miếng của nàng giờ hóa thành nước mắt, chỉ đành nuốt ngược vào bụng.
Bây giờ, đừng nói ăn gà. Chỉ cần gà cho nàng một móng vuốt thôi, tam trưởng lão chắc phải khóc lóc van xin nàng đừng chết.
Lộc Châu cùng Lộc Tình vòng qua nhà, đi dọc theo con đường nhỏ giữa những thửa ruộng linh của tộc, rồi rẽ đến khu rừng nhỏ bên cạnh ao hồ của thôn trang. Ở đó, họ gặp Hiên Bảo cùng đám tiểu đệ lẽo đẽo theo sau.
Gọi là tiểu đệ, nhưng thực ra vài người trong số đó phải gọi Hiên Bảo là thúc. Lộc Châu thì còn là cô của Hiên Bảo.
Tu sĩ chỉ cần dẫn khí nhập thể, bước vào Luyện Khí kỳ, là có thể sống tới 120 tuổi.
Đạt tới Luyện Khí cao giai, tuổi thọ sẽ tăng lên 200 năm. Còn khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, họ có thể sống tới 300 tuổi.
Trước khi tuổi thọ cạn kiệt, họ sẽ luôn duy trì trạng thái cơ thể đỉnh phong, và trước khi chết vẫn kịp sinh con đẻ cái.
Tuy nhiên, việc sinh con của tu sĩ chỉ có thể trông chờ vào duyên phận. Phần lớn dù cố gắng cả trăm năm cũng chỉ có thể mang thai một lần.
Chỉ có cha mẹ Lộc Châu là thuận theo tự nhiên, hết người con này đến người con khác ra đời.
Nói không ngoa thì, tu vi của cha mẹ Lộc Châu không thuộc hàng top trong tộc, nhưng về khoản sinh con thì họ gần như vô địch thiên hạ.
Dù sao thì lũ trẻ cũng chẳng quan tâm đến những chuyện đó.
Lộc Hiên Bảo là cục cưng duy nhất trong nhà của hắn. Cha mẹ hắn lại giỏi kiếm tiền, nên hắn có nhiều đồ chơi nhất trong đám trẻ. Từ đó hắn nghiễm nhiên trở thành đại ca.
Hôm nay, đại ca Hiên Bảo đặc biệt đắc ý, tung hứng mấy viên cầu nhỏ lấp lánh trong tay: "Hôm nay chúng ta không chơi đất nữa. Chúng ta sẽ chơi thứ mà mấy đứa nhóc con không có này!"
Ồ! Nghe kích thích đấy nhỉ?
Lộc Châu và những đứa trẻ khác cùng nhau ồ lên, mắt tròn xoe đầy phấn khích. Họ nhìn chằm chằm vào thứ trong tay đại ca Hiên Bảo.
"Linh châu?" Lộc Châu kinh ngạc thốt lên.
Ở đây chỉ có nàng là đã dẫn khí nhập thể, nên nàng có thể cảm nhận được dao động linh khí từ những viên cầu trong tay Hiên Bảo.
"Ngươi lấy linh châu ra, nhị tẩu sẽ đánh ngươi đó?"
Trong Tu Tiên giới, linh thạch có thể dùng để tu luyện, cũng có thể dùng như tiền. Nhưng dân thường không kham nổi linh thạch, mà có linh thạch thì họ cũng sẽ dồn vào làm vật phẩm tu luyện. Đa phần họ chỉ dùng linh châu nhất giai, loại tiền tệ thấp hơn linh thạch, để mua đồ.
Một viên linh thạch đổi được 100 linh châu. 100 linh châu cũng đủ để mua gạo linh cho một gia đình ba người ăn trong một tháng, rất đáng giá.
Trong tay Hiên Bảo ít nhất cũng có 7, 8 viên linh châu. Số lượng đó đủ mua 2 cân gạo linh nhất giai.
Lộc gia đâu phải đại gia tộc gì cho cam, số tiền này đâu phải thứ mà trẻ con có thể tùy ý lấy ra được.
Hiên Bảo rụt cổ lại. Nhưng hắn cảm thấy thế thì mất khí thế quá, nên hắn xấu hổ bực bội trợn to mắt, vội vàng phản bác: "Ta... Đây là cha ta cho ta!"
Lộc Châu không tin.
Tuy nàng xuyên không thành một đứa bé 8 tuổi, tâm trí cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng kinh nghiệm hơn 20 năm sống của nàng vẫn còn đó.
Nàng hỏi lại: "Cha ngươi cho ngươi thế nào?"
Hiên Bảo trả lời rất hợp lý: "Cha ta vẽ tranh chữ rồi đem bán, kiếm được linh châu liền giấu... liền để trong giày. Ta lấy từ trong giày ra, cha ta chắc chắn sẽ không phản đối!"
Lộc Châu: "..." Ra là tiền riêng, loại mà có đánh cũng không dám hó hé ra ấy mà.
Lộc Tình chia kẹo xong cho đám trẻ, bấy giờ mới rảnh rang đuổi kịp, tò mò hỏi: "Tranh chữ gì vậy? Có đẹp không?"
Ở đây, đám nhãi con phần lớn bảy, tám tuổi. Chúng không thèm chơi với những đứa nhỏ hơn, cũng như mấy anh chị lớn nhà Lộc Châu không thích dẫn lũ nhóc con là chúng đi chơi vậy.
Con cháu Lộc gia thường được cha mẹ dạy chữ trước. Khi nào thấy hòm hòm thì từ tám tuổi bắt đầu vào học đường, học những nội dung liên quan đến tu hành.Ví dụ như dẫn khí nhập thể chẳng hạn.
Trẻ con tầm tuổi này, khi dạy dỗ ở nhà, người ta không dùng mấy cái "chi, hồ, giả, dã" đâu, mà thường dùng tranh ảnh để dạy.
["Chi, hồ, giả, dã": 4 hư từ hay thấy trong văn học cổ Trung Hoa. Ở đây có thể ám chỉ là dạy những thứ cao siêu, khuôn sáo, lý thuyết.]
Vậy nên vừa nghe Hiên Bảo nói có tranh, lũ trẻ đều thấy rất hứng thú. Mắt chúng dán chặt vào người Hiên Bảo.
Đại ca Hiên Bảo thích cái cảm giác được chú ý này lắm. Hắn ngẩng đầu lên cao hơn, vỗ vỗ ngực: "Còn phải nói à? Đẹp chắc chắn luôn! Anh em ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Ta - Hiên Bảo - không phải loại nam nhân chỉ biết nghĩ cho bản thân đâu!"
Lộc Châu cạn lời.
Lũ trẻ lại chẳng quan tâm "nam nhân" hay không, liền nhao nhao xúm lại quanh Hiên Bảo:
"Hiên Bảo giỏi quá!"
"Đại ca, ta muốn xem. Ta sẽ cho ngươi ăn khô cá linh mẹ ta làm!"
"Hiên Bảo ca ca, ta cũng muốn xem!"
Hiên Bảo hưởng thụ đủ cái cảm giác được vây quanh rồi, liền hào phóng vẫy tay, móc từ trong ngực ra một quyển tranh rất đẹp.
"Đừng chen lấn, ai cũng có phần. Chúng ta cùng xem, xem xong rồi đi đánh lưu cầu!"
Lộc Châu ngó qua, trong lòng lập tức chấn động.
Quyển tranh kia có vẽ hai người nhỏ xíu đang quấn lấy nhau, còn dùng thuật pháp làm thành hình nổi nữa chứ.
Lộc Tình hỏi: "Ủa? Đây là tu sĩ đánh nhau hả?"
Một đứa cháu của Hiên Bảo thắc mắc: "Đánh nhau sao lại mặc ít quần áo thế kia?"
Một đứa em của Hiên Bảo bồi thêm: "Chắc là đánh nhau rách hết quần áo rồi!"
Lộc Châu: "!"
Nàng hít một ngụm khí lạnh, nhào tới quyển sách, cuối cùng nàng cũng hiểu cái dự cảm chẳng lành là tại sao lại có rồi.
Nếu để các bậc phụ huynh biết đám nhãi con nhà mình tụ tập xem cái loại tranh xuân cung đồ nóng bỏng 3D kia... thì trận đòn này ai cũng không thoát được!