Cây ngô đồng lớn nhất ở Lộc gia trang, nghe nói là do vị lão tổ tông phi thăng Tiên giới để lại, là một loại linh thực cao giai nhất phẩm.

Lão tổ tông đã dùng linh khí thúc đẩy sinh trưởng, phía dưới đại thụ còn chôn một pháp trận.

Nếu gặp phải chuyện gì lớn, tộc nhân có thể trốn dưới đại thụ, dùng linh thạch kích hoạt pháp trận. Khi được kích hoạt, cây ngô đồng đó ít nhất có thể ngăn cản công kích của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ 3 lần mà không hề hấn gì.

Đó là những điều mà đám trẻ con ríu rít kể cho Lộc Châu khi chơi đùa.

Thực tế, Túy Lâm Loan cách Kim Vực thành không xa, thường xuyên có tu sĩ tuần tra đi ngang qua. Bởi vậy đại thụ này chưa từng phát huy tác dụng gì. Nhưng bóng cây đó rộng lớn, đã trở thành nơi tộc nhân Lộc gia trang tụ tập hóng mát.

Khi Hiên Bảo dẫn đám trẻ con đến dưới đại thụ, các bà các mẹ đang dùng thoi dệt vải.Tam trưởng lão thì dùng linh lực dẫn đường cho tơ tằm.

Còn có mấy người lớn tuổi vừa làm việc vừa xem náo nhiệt, tay thoăn thoắt điều khiển khí cụ bằng linh châu.

Lộc Châu cảm thấy Tu Tiên giới này có chút kỳ lạ. Tuy rằng người không có linh căn không thể tu hành, nhưng ở đây có rất nhiều khí cụ có thể điều khiển bằng linh châu và linh thạch. Bởi thế, kể cả phàm nhân cũng có thể sử dụng, chủ yếu là vì sự tiện lợi cho mọi người.

Trong tiểu thuyết, người tu tiên chẳng phải đều cao cao tại thượng, không vướng bụi trần sao?

Nhưng người tu tiên ở đây lại quan tâm đến những vật dụng của phàm nhân, khiến Lộc Châu không khỏi gật đầu thầm nghĩ, Tu Tiên giới này có tiền đồ!

Nàng vẫn là lần đầu tiên được xem người khác thi triển pháp thuật, chẳng còn tâm trí nào mà xót xa cho cái mông đau nhức của Hiên Bảo đại ca nữa. Đôi mắt to đen láy của nàng không chớp nhìn Tam trưởng lão thi triển.

Trong lòng bàn tay Tam trưởng lão có linh lực màu xanh nhạt mờ mịt, hóa thành một bàn tay khiến người ta cảm thấy rất dễ nhìn. Bàn tay xanh lục kia lại với tốc độ mắt thường khó thấy, vuốt ve từng sợi tơ tằm đi vào guồng quay.

Tơ tằm mang theo ánh sáng nửa trong suốt, như một dải lụa thủy tinh được dệt từ những vì sao mờ mịt, mềm mại và chỉnh tề. Chúng bay lơ lửng giữa không trung, qua guồng quay, được dệt thành tấm vải lấp lánh ánh sáng trắng ngà.

Lộc Châu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cảm thán không thôi. Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được sự chân thực ở Tu Tiên giới.

Nghĩ đến việc cả nhà nàng đều có linh căn, còn có các trưởng bối tu sĩ có vẻ rất lợi hại của Lộc gia trang, Lộc Châu bất giác nở nụ cười.

Nàng cũng coi như là một "phú nhị đại" trong giới tu luyện rồi đi?

Nàng còn là song linh căn Thủy Mộc. Sau này, nàng dù tự mình tu luyện thành cao thủ, hay là dựa dẫm vào người nhà và tộc nhân, đều là cuộc sống nằm thắng!

Trong lúc Lộc Châu thất thần, mấy người lớn tuổi bên cạnh vẫn đang buôn chuyện.

"Mộc linh thuật của cụ bà thật là lợi hại, cái bàn tay xanh kia nhìn mà thấy mê người nha."

"Hầy, đã bảo phải gọi trưởng lão rồi, quên cả bối phận à?"

Vì gia tộc có cả phàm nhân và tu sĩ cùng chung sống nên bối phận quá loạn. Ngoại trừ người thuộc dòng chính của ba vị trưởng lão có tư chất tu hành, những người khác đều thường xưng hô theo chức vụ.

Người kia nói xong lại tiếp tục tám chuyện: "Ngươi không biết à? Đối với tu sĩ mà nói, màu càng xanh càng lợi hại đó!"

"Mấy hôm trước Lộc Thiên nói chuyện với một nha đầu lâu một chút, quay về liền bị tức phụ đập nát cái cối đá trong nhà, vỡ tan tành. Lộc Thiên đã phải ngủ mấy đêm ở chỗ để cối đá đó."

"Có chuyện này à? Sao ta nghe nói là Lộc Cốc?"

"Ta nói cho ngươi biết..."

Mọi người nói chuyện đặc biệt nhỏ, sợ người khác nghe thấy, nhưng biểu cảm lại càng lúc càng hưng phấn.

Nhưng ai bảo Lộc Châu đã dẫn khí nhập thể cơ chứ?

Dẫn khí nhập thể, tẩy tinh phạt tủy xong, dù là thị lực hay thính lực đều mạnh hơn người thường. Dù nàng không muốn nghe cũng nghe rõ mồn một.

Cô bé khoanh tay, vểnh tai lên, nhìn về phía Lộc Tình đang nhìn Tam trưởng lão với ánh mắt mong chờ.

Lộc Thiên là anh trai của Lộc Tình, cũng là người lớn tuổi nhất trong đám con cháu cùng lứa với Lộc Châu.

Đại ca Lộc Thiên lớn lên cao lớn uy vũ giống hệt cha hắn, Lộc Nguyên Tráng, ai ngờ lại là một người sợ vợ...

Người khác nhìn không rõ động tác của Tam trưởng lão, nhưng Lộc Châu đã là tu vi Luyện Khí tầng 2 thì khác. Cô bé cẩn thận tập trung tinh thần quan sát, có thể đại khái thấy rõ hướng đi của linh khí.

Linh khí hệ Mộc màu xanh nhạt lưu động dũng mãnh vào giữa không trung trong bàn tay xinh đẹp. Bàn tay kia khẽ khép lại, chậm rãi điều khiển, khiến những sợi tơ linh khí xinh đẹp ngoan ngoãn nghe lời. Nàng xem đến nỗi tâm động thần di, hận không thể lập tức học được pháp thuật này.

Nàng cũng có Mộc linh căn mà!

Nhưng Lộc Châu chưa kịp xem tiếp, đầu óc đã bắt đầu đau nhức từng hồi, vô cùng khó chịu.

Lộc Châu ôm đầu lắc lư. Nàng biết là do thức hải bị thương, không dám xem thêm nữa.

Lúc này nàng mới nhớ đến Đại ca Hiên Bảo của mình. Đại ca đã lon ton chạy đến bên cạnh Tam trưởng lão.

Chờ Tam trưởng lão dừng động tác, Hiên Bảo lập tức chộp lấy cơ hội tiến lên, lớn tiếng nói: "Bà nội, bà có thể dạy chúng con xem tranh vẽ pháp thuật không ạ?"

Ánh mắt mọi người bị tiếng của Hiên Bảo thu hút đến tập tranh mà hắn đang ôm.

Có người lớn đột nhiên đứng lên: "Ối chà! Đây chẳng phải là loại tranh đang thịnh hành nhất ở Trân Bảo Các Kim Vực thành... Khụ khụ, cái kia... tranh xuân cung đồ sao?"

Vì có rất nhiều trẻ con ở đây, nàng còn hơi chú ý một chút.

Nhưng ngoài miệng thì chú ý, ánh mắt mọi người lại như đèn pha, đồng loạt hướng về phía bìa tập tranh. Trên miệng họ cũng không ngớt lời tán thưởng.

Lộc Châu lén lút lùi về phía sau vài bước, trốn sau lưng Lộc Tình. Nàng cũng không phải vì sợ, chỉ là ồn ào quá khiến nàng nhức tai.

Tam trưởng lão thấy rõ là cái gì, mặt lập tức tối sầm lại.

Vì tu vi, Tam trưởng lão tuy tuổi không nhỏ nhưng vẫn mang dáng vẻ một mỹ nhân khoảng 30 tuổi. Có lẽ là do gien của lão tổ tông tốt, Tam trưởng lão có diện mạo đặc biệt dịu dàng động lòng người.

Nàng nói chuyện cũng dịu dàng như nước, giống mẹ của Lộc Châu: "Hiên Bảo, tập tranh này từ đâu ra vậy?"

Mọi người đều hứng thú bừng bừng vểnh tai lên nghe.

Hiên Bảo không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại vì giọng nói đặc biệt dịu dàng của bà nội mà gan lớn hơn. Hắn đắc ý dào dạt nói: "Đây là do cha con vẽ, có thể bán được linh châu đó ạ!"

"Ồ hô! Lộc Cốc trông thật thà, ai ngờ cũng có tài lẻ này!"

"Ta còn tưởng hắn chỉ biết đào quặng cơ, không ngờ... Không bảo hắn đi Kim Vực thành bán tài lẻ thì tiếc thật!"

"Nhìn kia, giọt sương còn đọng trên cành, một đôi chim còn dựa vào nhau trên cây kêu chiêm chiếp... Lộc Cốc cũng có ý tưởng đấy chứ!"

...

Tam trưởng lão nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn nổi giận ngay tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play