Nghĩ như vậy, bất giác nàng không ngờ lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người, hai cái chậu than bên đầu giường tí tách vang lên, ấm áp hòa hợp.

Châm than lúc nào vậy? Linh Nhiễm bò dậy, nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ, không biết từ lúc nào mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng. Lúc này, từng cơn gió nhẹ mang theo những hạt tuyết nhỏ, bay lất phất trong không trung.

Đúng rồi, chùa Hành Chi nằm trong núi sâu, thời tiết này có tuyết rơi cũng chẳng có gì lạ. Nếu đã tới Dĩnh Đô, nàng nghĩ việc dược ngắm tuyết rơi thế này cũng không dễ dàng gì.

Ngoài phòng truyền đến động tĩnh, Hồng Dục thăm dò tiến vào.

“Cô nương tỉnh rồi? Thất hoàng tử đã trở lại, nói muốn gặp cô.”

Nhanh như vậy sao?

Linh Nhiễm trong lòng không khỏi hơi lo lắng, nhưng khi nghĩ đến một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, nàng cũng không cảm thấy quá lo ngại.

Nói xong, Hồng Dục đem những bộ đồ trẻ em trong chùa ra, soạn thành một sống nhỏ để Linh Nhiễm lựa chọn.

Nhìn thấy những bộ trang phục nhỏ nhắn cho nữ nhi trước mắt, Linh Nhiễm không khỏi khẽ mỉm cười, cuối cùng vẫn phải mượn bộ đồ của tăng đồng trong chùa để mặc, dù sao cũng hợp lý hơn.

Quả nhiên, thân thể nàng hiện tại vẫn vượt chuẩn quá mức, Linh Nhiễm quyết tâm sẽ cố gắng giảm béo, rồi đi theo Ngôn Nặc bước vào một căn phòng khách.

Hai nơi cách nhau không xa, nội thất giống y hệt, chỉ khác là toàn bộ được bao phủ bởi vàng và đen, tỏa ra khí chất quý tộc hoàng gia.

“Thất hoàng tử vẫn chưa đến, cô ngồi ở đây đợi một chút nhé.” Ngôn Nặc sai người thêm than vào chậu, rồi tự mình cầm khăn ngọc nhẹ nhàng rải một ít đàn hương vào trong.

“Chốc nữa Thất hoàng tử hỏi gì, cô cứ trả lời, đừng sợ.”

“Vâng, Ngôn Nặc tỷ tỷ.” Linh Nhiễm ngồi trên ghế, dáng vẻ thấp thỏm không yên, trông có vẻ có chút buồn cười.

Một lát sau, tấm rèn trên cửa được nâng lên một góc, sau đó, một thân hình mặc y phục màu đen, Phong Mộc Ảnh mang theo hơi lạnh bước vào. Hai nha hoàn đi bên cạnh quét nhẹ tuyết trên người hắn, một cái lò sưởi tinh xảo được đưa tới, hắn nhận lấy và ôm vào tay.

“Dân nữ tham kiến Thất hoàng tử điện hạ.”

Khi Linh Nhiễm nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, theo thói quen, nàng cúi đầu, xoay người hành lễ.

Một đôi ủng huyền sắc, có đường vân tỏa ra ánh sáng xuất hiện trước mặt nàng, nhưng chưa kịp dừng lại, thanh âm nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu truyền đến.

“Đứng dậy, lại đây.”

Linh Nhiễm nhíu mày, trong phòng quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều. Cảm giác hắn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Ngươi tên là gì?”

Linh Nhiễm cúi đầu, khẽ vuốt ống tay áo, nói một cách có phần ngập ngừng: “Hồi Thất hoàng tử, dân nữ vô danh vô tự, trong nhà mọi người đều gọi nhũ danh của ta là Thúy Thúy.”

Đời trước, hắn cũng đã hỏi nàng câu hỏi này, và nàng đã trả lời y như vậy.

Cả không gian yên lặng một lúc lâu, khi Linh Nhiễm đang nghi ngờ liệu mình có nói gì sai, một âm thanh như mang theo hơi lạnh từ băng tuyết truyền đến: “Vậy thì ta ban cho ngươi một cái tên, linh tú khó minh, nhiễm sương bạch, hai chữ Linh Nhiễm, ngươi có thích không?”

Câu trả lời vẫn giống như đời trước, nhưng cuộc đời này lại khác biệt không ít, số phận thay đổi khó đoán.

“Cảm ơn Thất hoàng tử đã ban tên.” Linh Nhiễm đáp lại, cúi người hành lễ, nhưng do thân thể hơi mệt mỏi, động tác chỉ có thể nhẹ nhàng và chậm rãi. Sau khi cúi đầu xong, nàng ngẩng lên, nhìn đôi mắt đen thẳm của người thiếu niên đang đứng trước mặt mình.

“Ta đã cứu ngươi, vậy ngươi là người của ta.” Giọng nói mang theo khí phách mạnh mẽ và tự tin.

Linh Nhiễm không kìm được, mắt hơi híp lại. Nàng và Phong Mộc Ảnh đời trước không có nhiều giao tiếp, chỉ gặp mặt thoáng qua. Lúc đó, cả hai còn chưa lộ rõ bản chất. Sau này, khi hắn xem nàng là công cụ hắn muốn lợi dụng, nàng càng không có chỗ nào lui về, đến chết vẫn không có cơ hội lùi bước.

Nàng sợ rằng mình sẽ đi theo con đường cũ của kiếp trước.

Phong Mộc Ảnh nhìn thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của Linh Nhiễm, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Đi gọi Trương mụ mụ vào đây, đã hai ngày rồi, trong chùa Hành Chi sao lại không tìm thấy bộ quần áo hợp thể cho nàng thế?”

Những lời này mang theo khí lạnh không giận mà uy, Ngôn Nặc ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhận ra rằng chủ tử đang nói chuyện với Linh Nhiễm. Ngay lập tức, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, vì chỗ chùa ở trong núi sâu, chẳng dễ gì tìm được người đo ni may áo cho nàng.

Linh Nhiễm thấy Ngôn Nặc mắt đỏ lên, vội vã lên tiếng: “Không phải lỗi của tỷ tỷ, là thân thể ta quá béo, các tỷ tỷ đem nhiều quần áo tới, nhưng đều không mặc vừa. Bộ đồ này tuy có chút chắp vá, nhưng vẫn không tệ lắm.”

Phong Mộc Ảnh lúc này mới có vẻ dịu đi, vẫy tay ra hiệu, Ngôn Nặc lập tức quay người đi tìm Trương mụ mụ.

Mọi người đều lui ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Phong Mộc Ảnh đặt lò sưởi tay sang một bên, đôi mắt đen như có thể nhìn thấu lòng người.

“Hoàng gia đi đến đâu cũng phải giải oan. Ngày ấy, bổn hoàng tử đã đi qua thôn Ngưu Gia, nếu ngươi bị mẫu kế ngược đãi, sao không báo lên quan, ngươi cũng biết, như vậy là phạm tội coi thường hoàng quyền, là trọng tội đấy.”

…???

Linh Nhiễm cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác như mình đang bị buộc tội vô cớ.

“Dân nữ chỉ là một người bình thường, ngày ấy bị quân đội áp lực, không biết việc coi thường hoàng quyền là tội gì đâu.” Linh Nhiễm đáp lại, trên mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ.

Dù không vui, nhưng nàng không dám tỏ ra quá mức.

Phong Mộc Ảnh nhíu mày, dường như muốn hỏi thêm về nguyên nhân: “Vậy thì ngươi nói đi, tại sao ngày ấy ngươi lại khóc khi nhìn thấy bổn hoàng tử?”

Mặc dù ánh mắt của hắn sắc bén, nhưng điều đó không đủ làm Linh Nhiễm cảm thấy sợ hãi.

Linh Nhiễm chớp mắt, thầm nghĩ, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, chẳng qua là có chút hung ác, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ vẫn còn mềm yếu.

“Quân đội di chuyển quá nhanh, dân nữ bị gió bụi làm cho choáng váng thôi.”

Linh Nhiễm vừa nói vừa nhìn sắc mặt Phong Mộc Ảnh, thấy hắn không còn nghi ngờ nữa.

Quả nhiên, hắn không để ý đến nữa mà gật đầu: “Ngày ấy gió lớn thật. Ngươi có cảm thấy vết thương trên trán còn đau không?”

“Vết thương nào?” Linh Nhiễm hơi ngơ ngác, chờ Hồng Dục đưa gương cho nàng, mới phát hiện giữa trán có một vết thương do đạo sĩ dùng kiếm đâm từ trước, bây giờ vẫn chưa lành hẳn, nhìn có chút ghê gớm.

Eo… Nàng vốn đã mập mạp, giờ còn bị vết thương làm xấu đi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi thuốc tốt nhất, sẽ không để lại sẹo đâu.”

Có lẽ nhận ra nàng đang lo lắng, Phong Mộc Ảnh nói câu này khiến Linh Nhiễm cảm thấy an tâm hơn.

Linh Nhiễm nhìn vào gương, thấy gương mặt non nớt của mình đầy vẻ lo lắng, không tự chủ được mà cười với hắn.

Rốt cuộc, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, nhưng lại có sức mạnh đáng sợ. Những đứa trẻ như vậy, dù còn nhỏ nhưng có thể mạnh mẽ báo thù, vẫn luôn đáng sợ.

“Việc nhỏ này, Linh Nhiễm không dám phiền Thất hoàng tử. Chỉ là Linh Nhiễm vốn đã là người sắp chết, hiện giờ có thể sống sót, chỉ mong Thất hoàng tử có thể đưa ta rời khỏi đây.”

Linh Nhiễm nói những lời này, tuy tất cả chỉ là lời vô nghĩa, nhưng nàng chỉ muốn rời khỏi đây, tìm được phục cung, rồi sống một cuộc sống mà kiếp trước nàng không thể có.

"Nói như vậy, ngươi nguyện theo ta vào cung?"

Đột nhiên, trong mắt Phong Mộc Ảnh lóe lên một tia sáng, Linh Nhiễm có chút khó hiểu vì sao hắn lại vui mừng như vậy. Nàng biết hắn hiểu nhầm ý mình, nhưng nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Đúng lúc này, Ngôn Nặc bước vào, phía sau là một phụ nhân mặc áo bông màu nâu.

Đúng như Linh Nhiễm nghĩ, người này chính là bảo mẫu của Phong Mộc Ảnh.

Trương mụ mụ bước vào, mặt đỏ bừng vì lạnh, cung kính nói: "Thất hoàng tử tìm ta có chuyện gì gấp sao?"

"Mụ mụ, ta chỉ muốn nhờ người sửa hai bộ quần áo cho nha đầu này," Phong Mộc Ảnh nói, giọng điệu bất ngờ trở nên nhẹ nhàng, đồng thời đưa lò sưởi tay cho Trương mụ mụ. "Hôm nay sao lại đi lâu như vậy?"

Dù khoảng cách giữa hai nơi không xa, nhưng bà đã đi gần mười lăm phút mới đến.

"Ai da, tuyết lớn thật," Trương mụ mụ lẩm bẩm, rồi một cơn gió lạnh thổi qua, tuyết ngoài cửa lại càng rơi dày hơn.

Tía Tang, người vừa chạy vào, nghe thấy Phong Mộc Ảnh hỏi, vội vàng thu chân lại và giải thích: "Không phải đâu, Trương mụ mụ nghe tiểu hòa thượng nói sau núi có cây tể thái, phải đào lên để làm bí đao nấu canh cho điện hạ. Bà ấy vốn đã có bệnh ở chân, không biết là ai lại lắm miệng."

Ngôn Nặc nghe thấy, khẽ ho để ngắt lời Tía Tang, không khỏi bực tức: "Tía Tang, đi vào trong một lát, chuẩn bị táo làm cho bữa tối đi."

Tía Tang là người trẻ tuổi nhất trong nhóm hầu, thường hay hoạt bát và nói nhiều, nhưng chủ tử luôn không thích có ai nói chuyện ồn ào xung quanh mình.

Quả nhiên, Phong Mộc Ảnh nhíu mày, gương mặt trẻ con hơi u ám khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

"Mụ mụ nếu muốn nấu ăn cho ta, sao không sai người làm? Bên ngoài tuyết rơi lớn, thân thể người sao có thể chịu được cái lạnh thế này?"

Phong Mộc Ảnh đứng dậy, lấy thêm một chiếc đệm giường cho Trương mụ mụ, mặc dù bà có ý từ chối, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, khiến bà phải ngồi xuống.

Ngồi bên cạnh chậu than, Trương mụ mụ lúc này mới mỉm cười nói: "Canh tể thái nấu bằng ngao rất ngon, mùa này chính là lúc thích hợp nhất để thưởng thức, lão nô chỉ sợ không thể nấu cho mọi người vừa ý thôi."

Linh Nhiễm đứng bên cạnh, chứng kiến cảnh tượng này, bỗng nhận ra trước kia, khi Trương mụ mụ rời đi, đã tạo nên một cú sốc lớn đối với Phong Mộc Ảnh.

Mẹ đẻ của Phong Mộc Ảnh bị đày vào lãnh cung và qua đời từ sớm, khiến hắn từ nhỏ không có ai nâng đỡ. Trương mụ mụ, người mà hắn coi là thân thiết nhất, đã cùng hắn đi qua những tháng ngày khó khăn. Chính vì thế, mọi quyền lực, tài sản và vinh quang của Phong Mộc Ảnh đều là do chính hắn tự tranh đấu mà có, không có ử bằng mẫu quý, cũng không có ngoại thích tương trợ.

Đáng tiếc, ngay cả người duy nhất đối tốt với hắn, Trương mụ mụ, cuối cùng cũng bị hãm hại đến chết. Linh Nhiễm cảm thấy một nỗi chua xót trong lòng. Mặc dù nàng đã biết chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản Tam hoàng tử, người sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì quyền lực.

Nàng cũng nhận ra rằng, tương lai Phong Mộc Ảnh cũng sẽ đi theo con đường đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play