Trường Lâm Giang rục rịch bước vào tuần thi giữa kỳ. Không khí học hành dần trở nên nghiêm túc hơn. Giáo viên bắt đầu giao bài tập nhóm để ôn tập, chuẩn bị cho bài kiểm tra.
Tiết Văn sáng thứ Năm, cô giáo mỉm cười nhìn cả lớp:
– “Chúng ta sẽ làm bài phân tích tác phẩm theo nhóm hai người. Mỗi nhóm nộp một bài viết, đánh giá cá nhân từng bạn trong phần trình bày. Thầy cô sẽ chấm điểm trực tiếp.”
Cả lớp xôn xao. Những đứa bạn thân ghép cặp ngay lập tức. Thanh Thanh chưa kịp nói gì thì cô giáo đã liếc danh sách:
– “Thanh Thanh ghép với Hàn Phong nhé. Hai bạn đều giỏi, chắc sẽ làm tốt.”
Một tràng “ồ” nhỏ vang lên. Ngọc Linh nhìn Thanh Thanh, nháy mắt cười cười:
– “Chà chà, ghép với học bá đó nha. Chuẩn bị bị soi từng dấu phẩy nha bà.”
Thanh Thanh nở nụ cười đầy... tiểu thư:
– “Mình không ngại đâu. Mình chỉ sợ làm cậu ta không theo kịp thôi.”
Hàn Phong không phản ứng gì. Vẫn dáng vẻ điềm tĩnh, cầm sách ra về như mọi khi.
Chiều hôm đó, tại thư viện trường.
Thanh Thanh đã ngồi chờ trước, tay lật sách tham khảo, dáng ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bình thản nhưng đầy tập trung. Cô mặc sơ mi trắng, tóc búi gọn, nét đẹp cổ điển lạ lẫm giữa không gian bụi giấy và ánh đèn vàng dịu.
Hàn Phong đến sau. Cậu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng mở sách.
Không ai nói gì trong vài phút đầu. Chỉ có tiếng lật trang giấy.
Thanh Thanh là người mở lời trước:
– “Cậu có ý tưởng chưa? Mình định phân tích theo hướng so sánh – nhân vật nữ trong truyện này với hình ảnh người phụ nữ hiện đại.”
– “Ý được. Nhưng phải nêu thêm ảnh hưởng của bối cảnh xã hội thời đó.” – Hàn Phong đáp, mắt không rời trang sách.
Thanh Thanh nhìn anh một lúc, rồi đột nhiên hỏi:
– “Cậu không tò mò gì về mình sao?”
Hàn Phong dừng tay, ngẩng lên nhìn cô – ánh mắt đen sâu, điềm tĩnh:
– “Không.”
– “Thật à? Người mới, bị đồn là tiểu thư, chuyển từ thành phố lớn về… mà không thấy tò mò gì sao?”
– “Chuyện của cậu không ảnh hưởng đến việc học của mình.”
Thanh Thanh khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ nhưng mang một chút... thích thú. Cô chưa từng gặp ai thẳng và lạnh đến thế. Mọi người thường xu nịnh hoặc tò mò về cô. Còn anh – như thể cô chẳng là gì đặc biệt.
Cảm giác đó – vừa khó chịu, vừa… mới lạ.
Tan học, trời mưa bất chợt.
Học sinh chạy tán loạn. Thanh Thanh đứng trước hiên lớp, cau mày nhìn chiếc ô bị gãy gập trong tay. Cô định gọi tài xế đến đón nhưng điện thoại mất sóng.
Ngọc Linh và Thái Bảo đã đi trước. Cô ngần ngừ, tay vẫn giữ ô, váy dài bị lấm một chút bùn đất.
Bỗng có một chiếc ô màu đen được đưa ra trước mặt cô. Hàn Phong – tay cầm ô, vẫn không cười, chỉ nói:
– “Đi thôi. Cậu mà ướt, mai lại ốm, trễ bài nộp thì mệt cả hai.”
Thanh Thanh khựng lại một giây, rồi bước vào dưới ô anh che, không nói lời cảm ơn.
Cả hai đi bên nhau trong im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt ô.
Lúc đến cổng, xe của Thanh Thanh vừa tới. Cô bước vào trong, rồi hạ kính, nhìn ra – Hàn Phong đã quay đi, không ngoái lại.
Lần đầu tiên, Thanh Thanh thấy tim mình hơi lệch một nhịp.
Không phải vì anh đẹp trai.
Mà vì anh… thật sự không cần phải làm gì cả, mà vẫn khiến người khác không thể rời mắt