Tiếng động cơ xe vang vọng trên con đường đất đỏ nhỏ hẹp, gồ ghề và vắng lặng. Một chiếc xe sang bóng loáng dừng lại trước cánh cổng sắt cũ kỹ, khung cảnh xung quanh phủ một màu yên tĩnh, mang hơi thở đặc quánh của đồng quê.

Nguyễn Thanh Thanh bước xuống xe, đôi giày da cao cấp nhẹ nhàng đặt lên nền đất gồ ghề khiến cô hơi nhíu mày. Hương đồng cỏ lạ lẫm len lỏi vào mũi, khác xa với mùi nước hoa tinh tế và không khí điều hòa trong lành của những trung tâm thương mại cô từng quen thuộc.

– “Ba thật sự bắt con học ở đây?” – Giọng cô lạnh, pha chút không cam lòng.

Ông Thanh, người đàn ông ngoài bốn mươi, thành đạt và nghiêm khắc, chỉ nhẹ nhàng đáp:

– “Coi như cho con nghỉ dưỡng sau những rắc rối con gây ra. Học kỳ này, con sẽ sống với bà nội. Cũng tốt, để học cách sống đơn giản.”

Thanh Thanh mím môi, ánh mắt ánh lên tia phản kháng nhưng không thể cãi lại. Cô bị chuyển từ trường quốc tế ở thành phố về một trường công lập huyện chỉ vì… một vụ "tai tiếng" nho nhỏ. Mọi chuyện lẽ ra có thể dàn xếp, nếu cô không thẳng thừng mắng vào mặt con gái một cổ đông lớn – ngay trước mặt toàn trường.

Cô vốn là vậy – thông minh, bản lĩnh, tự tin đến gần như bướng bỉnh. Sinh ra trong nhung lụa, được dạy dỗ bài bản, xinh đẹp, tài năng, lại thẳng thắn đến mức dễ bị hiểu lầm là kiêu ngạo.


Trường trung học Lâm Giang – một ngôi trường cấp ba bình thường với dãy nhà ba tầng và sân bóng rộng. Khi xe cô dừng trước cổng trường, học sinh đang tụ tập thành nhóm chuẩn bị vào lớp. Ngay lập tức, ánh mắt đổ dồn về phía chiếc xe sang.

– “Cái gì thế? Xe ai mà xịn vậy?”
– “Lạ hoắc… học sinh mới à?”
– “Trông như con gái nhà tài phiệt...”

Thanh Thanh bước xuống, mái tóc đen dài được uốn nhẹ, đồng phục vừa vặn đến từng đường may, cử chỉ đầy khí chất. Nhưng thay vì thân thiện, cô chỉ lạnh nhạt đảo mắt qua đám đông.

Cô giáo chủ nhiệm đón cô từ văn phòng lên lớp. Lớp 11A1 – lớp chọn duy nhất của khối – là nơi cô được sắp xếp.

Cánh cửa lớp mở ra. Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía cô.

– “Đây là học sinh mới, Nguyễn Thanh Thanh. Chuyển từ thành phố về. Mong mọi người giúp đỡ bạn.”

Thanh Thanh mỉm cười đúng kiểu tiểu thư nhà giàu – nhẹ nhàng, lịch sự, nhưng đủ khiến người khác có cảm giác… cách biệt.

– “Chào mọi người. Mong được chiếu cố.”

Vài học sinh thì thầm, bàn tán. Một số ánh mắt khinh khỉnh, đặc biệt là của Minh Tuyết – hoa khôi của lớp – khẽ liếc nhìn từ đầu đến chân Thanh Thanh, như thể đánh giá một đối thủ tiềm năng.

Cô giáo chỉ về cuối lớp:

– “Em ngồi chỗ trống cạnh Hàn Phong nhé.”

Thanh Thanh bước tới, đặt cặp xuống bàn. Hàn Phong – nam sinh đang cúi đầu đọc sách – chỉ ngẩng lên trong một thoáng, đôi mắt đen sâu thẳm liếc nhìn cô, rồi lại im lặng cúi xuống. Không nói gì. Không biểu cảm.

Cô thoáng ngạc nhiên. Đẹp trai thật… Nhưng lạnh như tượng đá.

Góc nghiêng của anh hoàn hảo đến lạ, hàng mi dài đổ bóng dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Thanh Thanh chống cằm, nhìn ra ngoài sân trường – lòng vẫn còn ngổn ngang sự bất mãn.

“Thế mà mình lại phải chịu cảnh ngồi cạnh một cục băng sống giữa cái nơi nhàm chán thế này sao?” – cô nghĩ thầm, mắt liếc nhìn bạn cùng bàn thêm một lần nữa.

Cô đâu ngờ, người con trai lạnh lùng đó – chẳng nói một lời – sẽ dần phá tan lớp vỏ bọc của cô bằng sự ấm áp thầm lặng của mình...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play