Buổi sáng đầu tuần. Trường Lâm Giang bắt đầu với tiếng trống và âm thanh ríu rít quen thuộc. Học sinh hối hả vào lớp, sân trường lố nhố những tà áo trắng.

Ngồi trong lớp 11A1, Thanh Thanh khẽ thở dài. Chiếc bàn cuối lớp – nơi cô bị sắp xếp ngồi – vẫn là vị trí ít người để ý đến. Cô chống cằm, nhìn ra cửa sổ, mặc kệ tiếng nói chuyện xung quanh.

Bên cạnh, Hàn Phong vẫn giữ nguyên dáng vẻ im lặng như ngày hôm qua. Tai đeo tai nghe, mắt dán vào cuốn sách dày cộp. Cô liếc nhìn anh một cái, khẽ lẩm bẩm:

– “Không lẽ cả lớp này đều nói ít như cậu ta à…”

– “Ủa? Cậu vừa nói gì á?” – Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh khiến Thanh Thanh giật mình.

Một cô gái với mái tóc buộc cao, đôi mắt to, và nụ cười rạng rỡ đang cúi xuống bàn cô. Đồng phục hơi lộn xộn, cặp đeo chéo, trông không giống người quá nghiêm túc nhưng lại cực kỳ thân thiện.

– “Mình là Ngọc Linh, ngồi bàn trên. Cậu là học sinh mới đúng không? Thành phố xuống hả? Mình thấy hôm qua cậu đi xe hơi siêu xịn luôn á!”

Thanh Thanh hơi ngạc nhiên trước sự tự nhiên của cô bạn này, nhưng vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh:

– “Ừ, mình tên là Thanh Thanh.”

Ngọc Linh ngồi hẳn xuống cạnh bàn cô, cười tươi như nắng:

– “Từ hôm qua là mình đã muốn bắt chuyện rồi, mà thấy cậu nhìn hơi ‘chảnh’ nên ngại.”
– “Mình không chảnh.” – Thanh Thanh hơi cau mày.

Ngọc Linh phá lên cười:

– “Đó, kiểu phản ứng này giống hệt con gái thành phố luôn á. Nói chung… mình thấy cậu cũng hay ho đấy. Làm bạn nha?”

Thanh Thanh hơi ngớ người. Làm bạn?

Lâu lắm rồi… kể từ khi rời thành phố, không ai còn dùng từ đó với cô nữa.

– “Ừ, tùy cậu thôi.” – Cô đáp, mắt hơi cụp xuống, giọng nhỏ hơn thường ngày.

Ngọc Linh đập tay lên bàn:

– “Hay lắm! Trưa nay tụi mình ra căn tin ăn cùng nha. Mình giới thiệu luôn hai đứa bạn thân nhất – bạn từ hồi mẫu giáo luôn. Một đứa là Thái Bảo, học giỏi, đẹp trai, hài hước. Còn lại thì chắc cậu biết rồi… anh chàng lạnh lùng bên cạnh cậu – Hàn Phong.”

Thanh Thanh liếc nhìn sang bên phải. Hàn Phong vẫn đang chăm chú ghi bài. Dường như thế giới của anh chẳng bị ai làm ảnh hưởng.

– “Ba người các cậu… thân nhau từ nhỏ?”
– “Ừ, tụi mình gọi là ‘bộ ba truyền kỳ’ đó!” – Linh hất tóc đầy tự hào. – “Phong thì lạnh như đá, nhưng tốt lắm. Thái Bảo thì hoạt ngôn khỏi nói. Cậu chơi với tụi mình là vui liền.”

Thanh Thanh nhìn cô bạn trước mặt – người hoàn toàn khác với những cô nàng giả tạo nơi trường quốc tế trước kia – rồi khẽ mỉm cười. Có chút gì đó ấm lên trong lòng cô.


Giờ nghỉ trưa, tại căn tin trường.

Ngọc Linh kéo tay Thanh Thanh đến bàn ăn cuối dãy. Thái Bảo – nam sinh có nụ cười nửa miệng – đang nghịch lon sữa, thấy Linh đến thì huýt sáo:

– “Ê, đây là tiểu thư mà mày nói hả? Đẹp thật… chảnh cũng hợp.”

Thanh Thanh nhướng mày:

– “Tôi không chảnh.”

– “Chậc, đúng kiểu mỏ nhọn hay cãi.” – Thái Bảo cười, nhưng ánh mắt không có ý coi thường.

Hàn Phong ngồi cạnh, vẫn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu khi Ngọc Linh giới thiệu:

– “Đây là Thanh Thanh, bạn mới. Ngồi cùng bàn với Phong luôn đó!”

Anh gật nhẹ một cái – coi như chào hỏi. Thanh Thanh cũng không mong gì hơn, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.

Dù bầu không khí còn đôi chút gượng gạo, nhưng không hiểu sao, giữa đám đông ồn ào, cô cảm thấy… không quá lạc lõng nữa.


, Thanh Thanh về nhà, đứng trước gương, vuốt mái tóc dài, khẽ nhẩm:

– “Bạn bè à… cũng không tệ.”

Dù vẫn giữ nguyên vẻ ngoài tiểu thư lạnh lùng, nhưng ánh mắt cô – lần đầu tiên – không còn đầy chán ghét với vùng quê yên bình này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play