Tiết Toán đầu tiên trong ngày. Không khí trong lớp 11A1 lúc này vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng phấn viết lên bảng và tiếng gõ máy tính cầm tay lạch cạch vang lên từng hồi.

Thanh Thanh ngồi ngay ngắn ở bàn cuối. Dù mắt cô dõi theo bảng, tay cầm bút ghi chú, nhưng trong đầu thì đã bỏ xa khỏi những con số vô tri ấy từ lâu. Cô vẽ những đường nét nguệch ngoạc bên mép vở – là một hình dáng mơ hồ… trông rất giống góc nghiêng của người đang ngồi cạnh.

Hàn Phong – vẫn dáng ngồi thẳng lưng, ánh mắt chăm chú vào sách giáo khoa như thể cả thế giới này chẳng còn gì đáng quan tâm hơn. Gương mặt anh nghiêm túc, không hề biểu cảm, nhưng lại có gì đó thu hút đến kỳ lạ.

Thanh Thanh hắng giọng một cái, rồi nghiêng đầu hỏi nhỏ:

– “Cho mình mượn thước một chút.”

Hàn Phong đưa thước sang, không nhìn cô, cũng không nói gì.

– “Cậu luôn im lặng như vậy à?” – Cô thử bắt chuyện, giọng mang chút mỉa nhẹ nhàng – kiểu của một tiểu thư vốn quen với việc người khác phải đáp lại.

– “Ừ.” – Anh trả lời, mắt vẫn không rời khỏi bài giảng.

Cô hơi nhướn mày, khẽ cười.

– “Thú vị thật. Còn lạnh hơn cả điều hòa tầng hai.”

Lần này, Hàn Phong thoáng liếc nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh nhưng cũng có chút sắc bén. Không có sự khó chịu, chỉ là… một cái nhìn như đang đọc vị cô.

Rồi anh quay đi. Vẫn im lặng.

Thanh Thanh mím môi. Cô ghét cảm giác bị phớt lờ, nhất là khi bản thân lúc nào cũng là trung tâm chú ý ở bất cứ nơi nào cô xuất hiện.


Giờ ra chơi, Ngọc Linh vội chạy đến bàn họ, kéo Thanh Thanh ra khỏi không khí băng giá:

– “Đi đi, xuống sân bóng! Thái Bảo đang chơi bóng rổ, tụi mình ra cổ vũ!”

Thanh Thanh nhún vai:

– “Mình không hứng thú với mấy trò đổ mồ hôi ngoài trời.”

– “Thôi mà, đi đi, lâu lâu mới có trận vui á!” – Linh cười toe, rồi chẳng đợi đồng ý, kéo tay cô chạy đi.

Dưới sân, Thái Bảo đang ném bóng cực kỳ chuyên nghiệp. Mái tóc đẫm mồ hôi, đồng phục thể thao khoác hờ trên vai, cười nửa miệng với đám bạn nữ đứng xem.

– “Ê, tiểu thư nhà giàu cũng xuống sân chơi nắng cơ à?” – Bảo chọc Thanh Thanh khi thấy cô xuất hiện.

– “Mình chỉ đến để đảm bảo Linh không ngất vì la hét thôi.” – Cô đáp lại, mắt lướt qua sân bóng đầy thờ ơ.

Ngọc Linh cười phá lên:

– “Bảo nó thế chứ nó thích cậu đấy. Nó toàn khen ‘đẹp kiểu sang chảnh không chạm tới được’.”

Thái Bảo bĩu môi:

– “Linh nói nhiều quá. Nói nữa tôi tung bóng vào đầu bây giờ.”

Tiếng cười vang lên, xua tan sự ngột ngạt giữa bốn người.

Chỉ một lúc sau, Hàn Phong cũng xuất hiện, tay cầm chai nước, ném cho Thái Bảo một cách thuần thục.

Thanh Thanh khẽ nhìn anh, rồi quay đi. Mỗi cử chỉ của anh ta đều quá gọn gàng, quá im lặng… và quá khác biệt với thế giới cô từng quen.


Tan học, cả nhóm cùng đi bộ ra cổng.

Ngọc Linh vẫn thao thao bất tuyệt về chuyện lớp học, giáo viên, và những "quái vật" trong kỳ thi học kỳ. Thanh Thanh đi bên cạnh, dáng vẻ nhẹ nhàng, nhưng thỉnh thoảng vẫn để lộ cái cau mày rất "tiểu thư" khi nghe Linh kể chuyện mấy món ăn vặt “siêu rẻ” mà học sinh quê mê tít.

– “Mình không ăn mấy món đó đâu. Không đảm bảo vệ sinh.” – Cô nói, giọng mang chút kiêu kỳ.

– “Chậc, cậu phải thử bánh tráng trộn đầu cổng trường đi, ngon muốn xỉu luôn!” – Linh nhăn mặt. – “Ở đây không ai bị trúng độc cả đâu mà lo!”

Thanh Thanh chỉ khẽ lắc đầu, nhưng khóe môi lại cong lên – nhẹ thôi, nhưng là thật.

Thái Bảo ghé vào tai Hàn Phong:

– “Tao nghĩ nhỏ này cũng không tệ. Chảnh thì chảnh thiệt, mà không giả tạo.”

Hàn Phong chỉ im lặng.

Thanh Thanh bước lên xe, cửa kính dần kéo lên. Trước khi xe rời khỏi cổng trường, cô liếc nhìn qua kính – thấy bóng dáng Hàn Phong đứng dưới ánh nắng chiều, vẫn cái dáng lạnh lùng ấy, ánh mắt bình lặng.

Không hiểu sao… hình ảnh ấy cứ vướng lại trong tâm trí cô mãi cho đến khi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play