Buổi chiều thứ Bảy, trời dịu nắng. Thanh Thanh và Ngọc Linh rảo bước trên con đường nhỏ gần chợ huyện, tay xách vài túi bánh vặt vừa mua sau khi đi chơi ở nhà sách.

– “Cậu đã ăn bánh tổ yến lá dứa chưa? Ở đây có cô làm ngon nhất vùng, lần sau mình dẫn cậu ăn.” – Linh vừa đi vừa líu lo, tay vung vẩy túi đồ.

Thanh Thanh mỉm cười – nụ cười hiếm hoi, nhẹ như cánh hoa:

– “Nghe thì… không đến nỗi tệ. Mình nghĩ mình bắt đầu thích mấy buổi chiều yên ả ở đây rồi.”

– “Chà! Tiến bộ nha tiểu thư.” – Linh búng tay, bật cười – “Lúc mới xuống đây cậu còn nói ‘không khí như bị lọc chưa sạch’ mà!”

– “Vì thật sự… lúc đầu mình ghét nơi này.” – Thanh Thanh nhìn xa xăm – “Nhưng cậu khiến mình nhận ra, mọi nơi đều có điểm đáng yêu, nếu mình chịu mở lòng.”

Ngọc Linh khoác vai cô bạn, không nói gì – chỉ lặng lẽ mỉm cười.


Thứ Hai, sân trường rộn ràng hơn thường lệ. Các lớp đang tổng duyệt chuẩn bị cho Hội thao trường – một sự kiện thường niên với nhiều môn thi đấu và tiết mục biểu diễn.

Lớp 11A1 nhận được phân công biểu diễn tiểu phẩm văn học chuyển thể. Tổ trưởng lớp chia nhóm, bắt buộc phải tham gia nếu không đủ người.

– “Cần một người diễn vai nam chính trong truyện .”
– “Ai đây? Thái Bảo đi!”
– “Không! Cho Phong thử đi! Đổi gió!”

Cả lớp ồ lên. Hàn Phong, vốn là “nam thần học bá im lặng”, đột nhiên bị chỉ định vai diễn... giang hồ cải cách?

Thanh Thanh ngồi bàn cuối, khoanh tay nhìn đám đông xôn xao. Một lúc sau, Hàn Phong lạnh lùng đứng dậy:

– “Không diễn.”

– “Phong ơi, giúp lớp một lần đi. Cậu chỉ cần đứng một cảnh, nói đúng hai câu thôi.” – Tổ trưởng tha thiết.

Anh nhìn quanh lớp, ánh mắt dừng lại đúng lúc chạm vào ánh mắt… của Thanh Thanh. Dù chỉ thoáng qua, nhưng cô giật mình.

Một giây sau, anh lạnh nhạt nói:

– “Được.”

Lớp nổ tung trong tiếng vỗ tay.


Buổi tổng duyệt, khi Thanh Thanh tình cờ bước vào sân khấu phụ sau giờ học, cô thấy Hàn Phong đang đứng luyện thoại với cuốn kịch bản. Không ai xung quanh.

Ánh nắng buổi chiều chiếu nghiêng qua cửa sổ, nhuộm ánh vàng lên mái tóc nâu trầm và bóng lưng thẳng tắp của anh. Dáng anh gọn gàng, nghiêm túc – ánh mắt chăm chú, giọng đọc khẽ nhưng rõ ràng.

Không hề biết cô đang nhìn. Không cần ai khen ngợi. Chỉ âm thầm làm việc của mình – lạnh lùng mà chân thành.

Thanh Thanh đứng đó. Lồng ngực bỗng hơi siết lại.

Một cảm giác… kỳ lạ. Không hẳn là thích. Nhưng rất khó gọi tên.

Anh… thật sự khác biệt.


Trên đường về, bất ngờ có một vụ va chạm nhỏ giữa hai học sinh lớp khác. Một bạn nữ suýt ngã vào người Thanh Thanh vì chen lấn. Bánh xe đạp bị lệch, cô mất thăng bằng – túi sách rơi xuống đất.

Chưa kịp phản ứng, một cánh tay rắn chắc đã kịp kéo cô lùi lại. Một cách gọn gàng và nhanh đến mức cô còn chưa kịp thở.

Là Hàn Phong.

Anh không nói gì. Chỉ nhặt lại túi cho cô, đặt vào tay cô, rồi bước đi.

Mọi chuyện diễn ra trong vài giây.

Thanh Thanh ngơ ngác. Tim cô đập mạnh.

Vẫn không phải kiểu hành động lãng mạn, cũng không dịu dàng. Nhưng anh luôn có mặt đúng lúc, làm điều cần làm – không ồn ào, không khoe khoang.

Và lần đầu tiên, Thanh Thanh – cô tiểu thư lạnh lùng – không thể phủ nhận một điều:

“Cậu ấy… thật sự khiến mình để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play