Trương Uyển Thanh luôn là học sinh có thành tích xuất sắc ngay từ khi còn học Tiểu học, cô ấy có dáng vẻ xinh đẹp, vì thế sau khi lên đại học có rất nhiều nam sinhvtheo đuổi.
Mà Ma Hải Quân - là một người theo đuổi mạnh mẽ, dồn dập nhất trong số đó.
Trương Uyển Thanh cảm động trước sự nỗ lực không ngừng của Ma Hải Quân, cô đồng ý làm bạn gái cậu ta. Nhưng ngày vui thường không dài, hai người vừa ở bên nhau được hai tháng, Trương Uyển Thanh đã muốn chia tay với Ma Hải Quân.
Còn về nguyên nhân chia tay, Trương Uyển Thanh chỉ nói tính cách không hợp, những thứ khác cô không nói thêm gì.
Vào ngày 19 - Trương Uyển Thanh định nói rõ mọi việc với Ma Hải Quân, nhưng đúng hôm đó Ma Hải Quân lại hẹn cô ấy đi leo núi, nói muốn để lại ký ức tốt đẹp trước khi chia tay.
Trương Uyển Thanh nghĩ nếu như đã đồng ý chia tay rồi, chỉ là leo núi thôi cũng không có vấn đề gì, thế là cô liền đồng ý.
Ai ngờ lại một đi không trở lại.
Mà trên núi xảy ra chuyện gì, e là chỉ có bắt được Ma Hải Quân mới biết.
Thẩm Tình Ngôn đọc ghi chép thì có phần cảm khái, Trương Uyển Thanh có lẽ không thể ngờ lần leo núi này lại là lần ly biệt cuối cùng trong cuộc đời của cô ấy.
Sau khi tìm kiếm trên núi hai ngày, họ không hề tìm được hiện trường tử vong của Trương Uyển Thanh, cơn mưa lớn mấy ngày trước đã xóa sạch mọi vết tích.
Hy vọng duy nhất chỉ có thể điều tra từ Ma Hải Quân.
Ngoại trừ công việc hậu cần thường ngày, Thẩm Tình Ngôn luôn quan tâm đến tiến triển của vụ án. Cô biết sẽ bắt được Ma Hải Quân trong mấy ngày hôm nay.
Cuối cùng hôm nay cũng có tin tức truyền đến.
Ma Hải Quân bị bắt, hiện hắn đang trên đường bị áp giải về sở cảnh sát.
Ma Hải Quân bị áp giải về đồn vào ba ngày sau, cậu ta còn trẻ tuổi mà lúc này râu ria xồm xoàm, tinh thần ủ rũ.
Ngô Thế Lai lập tức tiến hành thẩm vấn nghi phạm.
Nhưng Ma Hải Quân hỏi gì cũng không biết, việc gì hắn cũng không thừa nhận.
Ngô Thế Lai và Tạ An Toàn cau chặt mày, trong tay họ chỉ có lời khai của bạn cùng phòng Trương Uyển Thanh.
Ma Hải Quân thừa nhận kết quả lời khai ấy, quả thực cậu ta đã hẹn Trương Uyển Thanh đi leo núi nhưng hôm ấy cậu ta không đợi được Trương Uyển Thanh đến.
Ngô Thế Lai đập bàn: "Vậy cậu chạy cái gì?!"
"Tôi không chạy, chỉ là về nhà thăm ba mẹ thôi."
"Trường học không cho nghỉ, cậu thăm ba mẹ cái gì!"
"Sức khỏe ba mẹ tôi không tốt, tôi sợ họ xảy ra chuyện, thế là xin nghỉ về nhà."
"Phòng giáo vụ không có ghi chép xin nghỉ của cậu."
"À, chắc do tôi vội trở về, quên mất."
Rõ ràng là lời khai này đầy lỗ hổng nhưng lại khiến người ta không thể làm thế nào được, cảm giác rất bí bách.
Nếu như không có bằng chứng để định tội thì sau khi giam giữ 24 giờ sẽ phải thả cậu ta ra.
Ngô Thế Lai không còn cách nào khác, sốt ruột bẻ đót ngón tay kêu cách cách.
Thẩm Tình Ngôn gõ cửa đi vào, cô nhìn Ma Hải Quân mặc kệ sự đời dựa vào ghế qua cửa kính, cô nói:
"Cháu có thể thẩm vấn không?"
Ngô Thế Lai nhìn cô một lúc:
"Đại Vĩ, cậu vào với cô ấy."
Dương Đại Vĩ cầm giấy bút đi vào cùng cô, Thẩm Tình Ngôn ngồi lên ghế, đánh giá Ma Hải Quân từ trên xuống dưới một lượt.
Thời đại này thi đỗ đại học không hề dễ dàng, cậu ta lại xuất thân từ nông thôn, gia đình không giàu có, với trình độ giáo dục lạc hậu ở quê nhà cậu ta phải bỏ ra nỗ lực gấp mấy lần những đứa trẻ ở thành phố mới thi đỗ vào đại học được.
Người như vậy ắt hẳn là thông minh, có kiên nhẫn, tốt chất tâm lý cao hơn người thường.
Thẩm Tình Ngôn lấy ra một bức ảnh đặt trước mặt cậu ta. Đó là gương mặt của Trương Uyển Thanh khi được vớt lên, cho dù đã ngâm đến trắng bệch cũng có thể nhìn ra được khi còn sống Trương Uyển Thanh xinh đẹp nhường nào.
Vì để Ma Hải Quan nhìn rõ hơn, Thẩm Tình Ngôn đẩy bức ảnh đến bên tay cậu ta:
"Cậu biết cô ấy chứ?"
Ma Hải Quân chỉ nhìn một cái rồi vội vàng quay đầu đi như bị giật điện.
Thẩm Tình Ngôn tiếp tục nói:
"Tôi nghe nói cậu và cô ấy là người yêu, cậu theo đuổi cô ấy hơn một năm, vậy thì cậu nhất định đã từng rất yêu cô ấy.
Khi cô ấy đồng ý làm bạn gái cậu, cậu đã rất vui nhỉ. Khi hai người ra ngoài hẹn hò, cậu có cầm tay cô ấy không?
Tay cô ấy nhất định rất nhỏ, mềm mại, ấm áp."
Ma Hải Quân không nói gì, nhưng có thể nhìn thấy gân xanh ở thái dương giật giật liên hồi.
"Có phải làn da cô ấy vô cùng mịn màng, sờ vào như tơ lụa không? Tóc của cô ấy dài như vậy, khi gió nhẹ thổi qua, sợi tóc lướt qua gương mặt cậu, cảm giác ngứa ngáy ấy có phải là càng làm trái tim cậu rung động không?"
"Câm miệng!"
Ma Hải Quân tức giận nhìn cô: "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?!"
"Sau khi chúng tôi phát hiện ra thi thể nạn nhân thì phải tìm thông tin nạn nhân trước, sau đó giải phẫu thi thể khi được người nhà đồng ý, tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến tử vong.
Giải phẫu thi thể phải rạch từ phần đầu, không, nói đúng hơn phải cạo hết tóc đi trước, bởi vì trên đầu nạn nhân có khả năng có vết thương.
Tóc cô ấy dài như vậy, phải cạo rất lâu, sợi tóc đen ban đầu không còn chút sức sống nào nữa, khô héo, tối tăm, trong tóc còn có tảo biển..."
"Câm miệng! Câm miệng! Không được nói nữa! Không được nói nữa!"
Ma Hải Quân ôm mặt, khóc nấc lên.
"Cô ấy mới 23 tuổi, độ tuổi tốt đẹp mà cứ chết như vậy. Buổi tối khi cậu nằm ngủ có mơ thấy cô ấy không?
Cô ấy có dịu dàng gọi tên cậu không? Hải Quân? Tiểu Quân hay là A Quân?"
"Đừng nói nữa, xin cô, xin cô đừng nói nữa!"
Ma Hải Quân khóc không thành tiếng:
"Tôi không giết cô ấy, tôi không có."
Dương Đại Vĩ kinh ngạc nhìn Thẩm Ngôn Tình rồi cúi xuống tiếp tục ghi chép.
Thẩm Tình Ngôn nói:
"Nhưng cô ấy cùng cậu đi leo núi."
"Đúng là tôi hẹn cô ấy, nhưng tôi đợi mãi, cô ấy không đến."
"Cậu nói dối! Rõ ràng cậu biết cô ấy đã chết rồi!"
"Tôi..." Ma Hải Quân lại khóc rống lên:
"Cho đến khi trời tối tôi cũng không đợi được cô ấy, trời mưa lớn như vậy, người khác nhìn tôi như kẻ ngốc. Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ nghĩ chỉ cần ngày hôm ấy cô ấy chịu đến thì bao lâu tôi cũng đợi.
Nhưng cô ấy không đến, tôi đã rất tức giận, đội mưa lớn như vậy, tôi chạy một mạch từ chân núi lên đỉnh núi.
Tôi hận cô ấy, hận cô ấy xem thường tôi! Tôi biết mình đến từ nông thôn, cô ấy là tiểu thư yêu kiều trong thành phố, tôi không xứng với cô ấy."