"Tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng tôi có cố gắng thế nào cũng không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn.
Cô ấy ra ngoài ăn một bữa cơm phải tiêu mất một tháng tiền sinh hoạt phí của tôi. Cô ấy muốn chia tay với tôi, tôi không đồng ý, tôi còn rất rất yêu cô ấy.
Vì cô ấy, tôi có thể ra ngoài làm việc. Nhưng cô ấy vẫn muốn chia tay, tôi muốn níu kéo.
Lúc trước nơi cô ấy đồng ý hẹn hò với tôi là ở trên đỉnh núi, tôi nghĩ cùng nhau leo núi lên thêm một lần nữa nói không chừng cô ấy sẽ suy nghĩ lại mà đổi ý."
"Cậu nhìn thấy gì ở trên đỉnh núi?"
"Tôi…"
"Rốt cuộc cậu nhìn thấy cái gì?!"
Giọng điệu Thẩm Tình Ngôn nghiêm khắc nhưng lại mang theo một tia mê hoặc.
"Tôi... Tôi nhìn thấy... Tôi nhìn thấy cô ấy chết rồi, cô ấy chết rồi!"
Thẩm Tình Ngôn thầm thở phào một hơi, nhưng giọng điệu cũng không buông lỏng:
"Cô ấy... Chết thế nào?"
"Cô ấy nằm trong vũng bùn, không mặc quần áo. Tôi không biết tại sao cô ấy lại chết, tại sao...
Rõ ràng tôi đã hẹn cô ấy cùng nhau leo núi, tại sao cô ấy lại tự mình lên đỉnh núi trước?"
Thẩm Tình Ngôn nhìn về phía cửa kính, ở đó Ngô Thế Lai và Tạ An Toàn đều đang nhìn chằm chằm vào phòng thẩm vấn.
Khi Ma Hải Quân nói cậu ta nhìn thấy thi thể Trương Uyển Thanh, biểu cảm của hai người họ đều trở nên nghiêm trọng.
Thẩm Tình Ngôn hòa hoãn lại:
"Ngoại trừ bạn cùng phòng của Trương Uyển Thanh, còn có ai biết chuyện cậu hẹn cô ấy leo núi không?"
"Tôi không biết, tôi chỉ từng nói ở trong ký túc xá."
"Ký túc xá có mấy người, tên là gì?"
Ma Hải Quân nói lần lượt tên bạn cùng phòng, họ đều ở trong ký túc xá của cơ sở mới, phòng gồm sáu người.
"Ngoại trừ cậu, Trương Uyển Thanh còn qua lại thân thiết với người nào khác không, ý tôi là người khác giới."
Ma Hải Quân lắc đầu: "Tôi không biết."
Thẩm Tình Ngôn nhìn về phía Dương Đại Vĩ gật đầu với anh ta, hai người cùng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Ngô Thế Lai tán dương Thẩm Tình Ngôn hết lời khen ngợi:
"Tiểu Thẩm, không ngờ cháu còn có tài năng này, đánh về khía cạnh tâm lý của cậu ta."
Tạ An Toàn cũng gật đầu tán thưởng, trước đây sao ông lại không phát hiện ra Tiểu Thầm giỏi như vậy chứ, quả nhiên người có tài hoa tới mức nào cũng cần phải có thời cơ tỏa sáng.
Thẩm Tình Ngôn vội vàng khiêm tốn:
“Cháu cũng là ” chó ngáp phải ruồi "thôi... Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Cô vô cùng may mắn, lúc trước ở hiện đại có chọn học thêm môn tâm lý học.
"Tôi đã cho người điều tra quan hệ xã hội của Trương Uyển Thanh và Ma Hải Quân, buổi chiều cháu và Đại Vũ cùng nhau đi thăm hỏi bạn cùng phòng của Ma Hải Quân."
Đại học Quảng Nguyên là trường đại học trọng điểm, vừa vào trong khuôn viên trường học đã có thể cảm nhận được hơi thở nhân văn nồng đậm.
Thẩm Tình Ngôn không khỏi nhớ đến thời đại học, cô bận việc học, đi theo ba đến hiện trường, muốn sau này trở thành một pháp y xuất sắc như ông nội và ba.
Chưa từng nghĩ tới sẽ xuyên vào đây, không biết ba mẹ ở thế giới hiện thực thế nào rồi.
Cảm xúc của cô có hơi sa sút, cho đến khi bước đến phòng giáo vụ mới điều chỉnh tốt hơn một chút.
Bởi vì đã liên hệ từ trước, chủ nhiệm phòng giáo vụ Phương Doanh đã đợi ở văn phòng từ sớm. Phương Doanh - một người đàn ông đeo cặp kính, dáng vẻ trông hơi mập, trường học có người chết không phải là chuyện vẻ vang gì, ông ấy vẫn luôn che đậy tin tức, không dám để lộ ra.
Ai ngờ cảnh sát lại đến, vì để giảm thiểu ảnh hưởng, ông ấy gọi năm người bạn cùng phòng của Ma Hải Quân đến văn phòng.
Năm sinh viên nghe Thẩm Tình Ngôn nói họ là cảnh sát đều có hơi kinh ngạc, năm người đều tỏ vẻ không hề biết Trương Uyển Thanh đã chết rồi.
Thẩm Tình Ngôn chủ động ghi chép, Dương Đại Vĩ hỏi chuyện mấy sinh viên này.
Dương Đại Vĩ hơn bốn mươi tuổi, là một người cao gầy, cả ngày cười híp mắt lại trông rất ôn hòa.
Dương Đại Vĩ nhìn năm sinh viên:
"Các cháu không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi theo thường lệ thôi. Các cháu biết việc Ma Hải Quân đang yêu đương với Trương Uyển Thanh không?"
Năm sinh viên đều gật đầu.
"Vậy khi hai người họ đòi chia tay, cậu ta có kể cho các cháu biết không?"
Năm người có người gật đầu có người lắc đầu.
Người lắc đầu đeo một cặp kính dày cộp, tóc dựng thẳng đứng, trong mái tóc đen còn có một vài sợi trắng, cậu ta nói:
"Phần lớn thời gian cháu đều ở thư viện, chuyện Ma Hải Quân yêu đương cũng là nghe bạn cùng phòng kể lại còn về bọn họ có ầm ĩ đòi chia tay hay không, cháu không biết."
Có nam sinh ngoại hình mập mạp nói:
"Cũng phải, cậu ấy là mọt sách trong lớp chúng cháu, ngoại trừ học hành ra thì không biết gì khác."
Mọt sách cười ngây ngô đẩy kính, không hề phản bác lời của bạn học.
"Hồi Ma Hải Quân vừa yêu đương cháu đã nói với cậu ấy, hai người không phù hợp, cậu ấy không nghe, bây giờ không phải là chia tay rồi sao."
"Đúng vậy, Trương Uyển Thanh là ai chứ, đó chính là công chúa nhỏ, những thứ cô ấy ăn, mặc, trong tay không có chút tiền thì căn bản không thể nuôi nổi."
Nam sinh nói những lời này thân hình rất cao, có lẽ là khoảng một mét tám, khi nhắc đến Trương Uyển Thanh cậu ta có hơi khinh thường.
"Cũng chỉ có Ma Hải Quân ngốc nghếch, Trương Uyển Thanh muốn gì là mua thứ đó, cậu ấy chẳng nghĩ xem học phí của cậu ấy là do ba mẹ cậu ấy vất vả dành dụm đào ra từ trong đất, cậu ấy còn dùng tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ hoang phí vafo người Trương Uyển Thanh, cháu thấy hai gười họ đều không phải thứ tốt đẹp gì."
Nam sinh nhìn cà lơ phất phơ dựa vào khung cửa nói.
"Uông Bác, cậu đừng nói lung tung."
Nam sinh đứng bên cạnh Uông Bác đấm cậu ta một cái, nam sinh ấy có đôi mắt hoa đào, mày kiếm hơi nhếch lên, trông rất đẹp trai.
"Bình thường không phải mấy cậu đều nói cậu ta như vậy sao, không dám nói trước mặt chú cảnh sát à!" Uông Bác cười lạnh trợn mắt.
Mấy nam sinh có hơi ngượng ngùng, chỉ ngoại trừ mọt sách, ánh mắt cậu ta lúc này có hơi dại ra giống như những lời họ nói không liên quan gì đến mình.
Dương Đại Vĩ nói: "Ngoại trừ yêu đương với Ma Hải Quân, Trương Uyển Thanh còn tiếp xúc với ai nữa không?"
Uông Bác hừ một tiếng:
"Cái đó ai mà biết, nam sinh theo đuổi cô ta trong trường nhiều như vậy, chúng cháu đều không dám nói."
Vẫn là nam sinh đẹp trai đó liếc Uông Bác một cái, bảo cậu ta nói ít vài câu.