Ngày 21 tháng 7 năm 1996.

Nơi đây - thành phố Nam Phụ thuộc tỉnh Quảng Nguyên, hiện tại đang là mùa hè, công viên nơi nơi là các ông, các bà và các bác trai, bác gái dậy sớm đi dạo xung quanh.

Như mọi ngày, ông Lâm đang đi dạo dọc bên bờ sông nhỏ trong công viên. Hai tay ông chắp sau lưng, bước đi hình chữ bát, trên tay cầm theo cái máy radio, trong radio phát ra giọng nam trầm thấp của một phát thanh viên:

 "Cơn mưa lớn vào tối hôm kia đã mang lại không khí mát mẻ cho thành phố Nam Phụ nhưng dự báo vào hôm nay nhiệt độ sẽ tăng cao, xin nhắc nhở người dân thành phố chú ý việc chống nắng nóng..."

Ông Lâm đang bước đi vô tình đưa mắt nhìn về phía bờ sông, suýt nữa ngã sấp mặt vì sợ hãi.

Trên mặt sông chỉ thấy có một xác chết đang trôi nổi trên mặt nước.

Xác chết hướng nằm sấp trên mặt sông, mái tóc dài quấn quanh cổ, nổi lềnh bềnh, cái xác đang di chuyển từ từ theo dòng chảy của nước.

Dù ông Lâm sống lâu đã thấy nhiều chuyện lạ nhưng lúc này cũng tái mét mặt vì sợ hãi, hoảng hốt lúc máy radio trong tay ông rơi xuống đất:

 "Chết rồi, có người chết! Có,.. có ai không!…Có,…có người chết!"

Ông Lâm vừa la lớn vừa lảo đảo chạy đến nơi đông người hơn, tiện tay bắt lấy một người, run rẩy nói: 

"Chết rồi,… có người chết! Có người chết trên sông!"

Người đó bình tĩnh hỏi vị trí rõ ràng, rồi gọi điện báo cảnh sát.

Thẩm Tình Ngôn nghe thấy có án mạng, phản ứng đầu tiên của cô là thu dọn dụng cụ pháp y để đi tới hiện trường.

Nhưng khi nhìn thấy bàn làm việc trống trơn trước mặt, lúc này cô mới nhớ ra mình đã xuyên về thập niên 90.

Cô không hiểu tại sao bản thân mình lại xuyên qua, càng không hiểu tại sao lại là vào năm 1996 - xuyên vào trong quyển nhật ký điều tra vụ án của ông nội.

Quyển nhật ký này của ông nội ghi lại các vụ án mà ông đã gặp kể từ khi bắt đầu hành nghề pháp y.

Cô đã đọc quyển nhật ký này từ lúc nhỏ cho đến khi lớn, có thể nói là thuộc trôi chảy mọi chi tiết bởi vậy tuần đầu tiên sau khi xuyên đến, cô đã biết cô xuyên vào trong quyển nhật ký này rồi.

Cô xuyên vào người một nữ cảnh sát có cùng họ cùng tên với cô, cũng 25 tuổi giống cô, cùng học chuyên ngành pháp y. Tuy nhiên, điều khác nhau là Thẩm Tình Ngôn - ở hiện đại đã được phân đến cục thành phố mà “ Thẩm Tình Ngôn ” ở nơi đây thì được phân đến đồn cảnh sát, trở thành một cảnh sát nhân dân bình thường.

Mới đầu cô còn rất buồn bực, trong thời đại mà sinh viên đại học còn đang khan hiếm này, cho dù đến khi tốt nghiệp cô ấy không thể làm pháp y thì việc phân đến cục thành phố chắc không có vấn đề gì. Cho đến khi cô nghe được một tin đồn.

"Một người học pháp y mà thấy máu lại mắc triệu chứng khó thở, ngất xỉu chẳng trách bị phân đến đồn cảnh sát của chúng ta."

"Vốn dĩ tôi còn cho rằng cô ấy đi xuống để đánh bóng tên tuổi không ngờ là thật sự bị phân đến. Chậc chậc, làm ngành này mà mắc triệu chứng đấy thì còn làm việc thế nào nữa."

"Còn làm thế nào, thì làm hậu cần ở trong văn phòng thôi."

"Tiếc thật, nghe nói cô ta tốt nghiệp ở đại học chính quy mà."

"Kiểu như cô ấy, vừa nhìn thấy máu là ngã xuống, có lẽ học ở trong trường cũng chẳng học được gì."

Xem xem, đây chính là nguyên nhân cô ấy phải đến đồn cảnh sát này - Người mắc triệu chứng say máu.

Là một pháp y chuyên nghiệp, Thẩm Tình Ngôn cô cảm thấy hổ thẹn thay cô ấy.

Thẩm Tình Ngôn nhìn đồng nghiệp vội vã đi tới hiện trường vụ án, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, gien toàn thân xương cốt xao động không kiềm chế được.

Cô lén lút đứng dậy, chần chừ đi đến cửa, dõi mắt nhìn mọi người.

Chị Trương cũng làm công việc hậu cần thấy vậy thì nói: 

"Đừng nhìn nữa, có nhìn thì em cũng không đến hiện trường được đâu." 

Chị ấy lắc đầu, cả đời này có lẽ con bé này cũng không thể xuất hiện ở hiện trường.

Chị Trương tiếp tục nói: 

"Một cô gái nhỏ như em học pháp y đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, bây giờ còn mắc triệu chứng say máu, thật sự không biết người lớn trong nhà em nghĩ thế nào, nếu như lúc đó em học ở trường đại học khác thì, chậc chậc..."

Thẩm Tình Ngôn buồn phiền gục đầu: 

"Em nói hiện tại em không còn mắc triệu chứng say máu nữa, chị tin không?"

Chị Trương lắc đầu.

Đổi thành Thẩm Tình Ngôn cô cũng không tin. Nhưng cô nhất định phải nghĩ cách làm họ tin, nếu không cô xuyên vào trong quyển nhật ký này có ích gì chứ, không thể làm hậu cần mãi được đúng không.

Chị Trương đưa một bản thống kê cho cô:

 "Đồ làm mát cần mua tháng sau, em đối chiếu số liệu rồi báo lại cho bên mua hàng."

Thẩm Tình Ngôn nhận lấy, nhìn chằm chằm vào vị đồng nghiệp cuối cùng rời đi để tới hiện trường, cô chua xót gật đầu.

Đưa số liệu cho bên mua hàng xong, rồi lại chỉnh sửa hồ sơ một lúc, cô đang nghĩ xem làm thế nào để mọi người thay đổi cách nghĩ về cô. Bỗng điện thoại trên bàn lại vang lên.

Cô vội cầm ống nghe lên, trong đó truyền đến giọng của Lão Trần:

"Tiểu Thẩm à? Cháu đến công viên ở đường Hưng An, đúng rồi chính là nơi vừa nãy có người báo cảnh sát, mau lên, cháu gọi xe qua đây, tiền xe sẽ thanh toán sau cho cháu, cái đó, nếu có khó khăn gì thì cháu cố khắc phục."

Thẩm Tình Ngôn nghe thấy công viên đường Hưng An thì trái tim cũng bay lên, những lời tiếp đó cũng không nghe cẩn thận, cô để điện thoại xuống chạy ra ngoài.

Chị Trương vội gọi ở đằng sau: "Em đi đâu đấy?"

"Đến hiện trường!"

Chị Trương: "...."

Đứa trẻ này có phải ngốc rồi không, bản thân thế nào còn không biết sao.

*****

Công viên đường Hưng An, cũng là nơi ông Lâm phát hiện ra xác chết trôi trên sông.

Xung quanh nơi đây đã căng giải ngăn cách, quần chúng vây xem bị ngăn ở bên ngoài.

Thi thể trên sông đã được vớt lên, là một người phụ nữ, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót, bên trên mặc áo phông ngắn tay, nhưng áo phông bị vén lên đến ngực. Khi thi thể vừa được vớt lên đã dẫn tới một trận bàn tán, xôn xao của mọi người xung quanh.

Thi thể hiện đã được đắp vải trắng để tránh gây ra hỗn loạn lớn hơn.

Đồn trưởng Tạ An Toàn mang vẻ mặt u sầu, từ khi ông lên nhậm chức, trong khu vực cũng chỉ xuất hiện những vụ án trộm cắp nhỏ, căn bản chưa từng xuất hiện vụ án mạng nào.

Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, ông cảm thấy rất khó giải quyết.

Ngoại trừ Lão Trần đã làm cảnh sát nhiều năm, từng gặp án mạng, những cảnh sát khác dưới trướng ông cũng là lần đầu tiên. Có vài người lúc nãy xuống vớt thi thể, đến bây giờ còn đang ở một góc nôn.

Tạ An Toàn vén vải trắng lên, nhìn gương mặt bị ngâm trắng bệch của người chết. Ông nén cảm giác đang cuồn cuộn ở trong dạ dày xuống, hỏi Lão Trần: 

"Thẩm Tình Ngôn đã đến chưa?"

"Cho dù nó đến cũng không có tác dụng gì, con nhóc này mắc triệu chứng say máu, ông cũng không phải không biết."

"Đây là thi thể không có máu."

Lão Trần hé miệng, không nói gì.

Tạ An Toàn: "Như vậy đi, làm rõ nguồn gốc thi thể trước, kiểm tra ở trong những vụ án mất tích gần đây xem có trường hợp nào phù hợp không."

"Nếu như người nhà vẫn chưa báo án mất tích thì sao?"

Tạ An Toàn liếc nhìn Lão Trần một cái, Lão Trần ngoan ngoãn im lặng lại vội sắp xếp cho người đi làm việc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play