Thẩm Tình Ngôn suýt nữa thì phun ngụm nước ra: 

"Chị, em hiện tại không vội kết hôn." 

Cô còn chưa làm rõ tại sao mình lại xuyên vào đây, làm gì có tâm tư tìm người yêu chứ.

"Em không vội nhưng người nhà em vội, em gần 25 rồi nhỉ, khi chị bằng tuổi em đã có đứa con hai tuổi rồi đấy."

Thẩm Tình Ngôn cười khổ, đi đến đâu cũng không thiếu được màn giục cưới, giọng điệu của chị Trương giống hết vị đó ở nhà cô.

Còn về mẹ của nguyên chủ, trong ký ức của nguyên chủ, tình cảm hai mẹ con rất mờ nhạt.

Người mẹ Thẩm Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, trước kia bà phụ trách làm công việc quản lý hộ khẩu ở đồn cảnh sát, sau này chuyển sang kinh doanh buôn bán. 

Bây giờ bà là chủ của một công ty mỹ phẩm, hai người chung đụng thì ít xa cách thì nhiều.

Người ba Trần Hoa cũng làm việc ở trong đồn cảnh sát, ông là một vị cảnh sát nhân dân, ông và Thẩm Lam ly hôn khi nguyên chủ học lớp 8. 

Nguyên chủ được tòa phán theo mẹ, cô và ba cũng không gặp nhau nhiều.

Thầm Lam là bởi vì bận, Trần Hoa cũng bởi vì bận.

Nguyên chủ gần như là lớn lên mà không có sự đồng hành của ba mẹ, tính cách có hơi trầm lặng. Sau khi tốt nghiệp, cô được phân đến đồn cảnh sát, một mình cô ấy dọn ra ngoài thuê một căn nhà ở gần đồn cảnh sát.

Như vậy lại tiện cho Thẩm Tình Ngôn, cô không cần sợ bị lộ sơ hở.

Cô nghĩ với tính cách lạnh nhạt của Thẩm Lam, có lẽ sẽ không ép cô kết hôn. Bản thân Thẩm Lam cũng từng rất thất vọng với hôn nhân.

Đến giờ tan làm, Thầm Tình Ngôn đạp xe về nhà.

Mong mấy người Ngô Thế Lai sẽ có thu hoạch, nhưng vẫn chưa thể tìm được tin tức của thi thể.

Buổi chiều, cô nghe nói đồn trưởng Tạ đã liên hệ với đài truyền hình, mong họ giúp đỡ tìm ra thông tin thi thể.

Trong thời đại Internet chưa phát triển, bất kể chuyện gì cũng vô cùng chậm chạp. Ví dụ cô trở về nhà phải tự mình nấu cơm, không thể gọi đồ ăn ngoài. Có thể đến quán cơm, nhưng một chút tiền lương đó của cô không thể ngày nào cũng đến quán cơm được.

May mà thời này đã có bếp ga, một gáo nước, một nắm mì sợi, một quả trứng gà là có thể no bụng. Ăn cơm xong, cô làm ổ trên sô pha, đọc qua một lượt tình tiết vụ án trong quyển nhật ký ghi chép, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Mùa hè trời tối rất muộn, bảy giờ rồi nhưng trời còn sáng.

Thẩm Tình Ngôn đạp xe đạp, nửa tiếng sau là đến Đại học Quảng Nguyên. Bởi vì vẻ ngoài trẻ trung, khi đi vào cổng trường, cô không bị ngăn lại. 

Cô hỏi thăm vị trí của ký túc xá nữ rồi đạp xe qua đó.

Đại học Quảng Nguyên chia thành hai cơ sở, cơ sở mới và cơ sở cũ, cơ sở cũ có hai tòa ký túc xá nữ, cơ sở mới thì có ba tòa.

Thầm Tình Ngôn đến cơ sở mới, cô tìm dì quản lý ký túc xá, đưa ảnh người chết cho bà ấy xem, dì quản lý lắc đầu, tỏ ý không có ấn tượng.

Thẩm Tình Ngôn lại đi đến hai tòa còn lại, dì quản lý ký túc xá đều nói chưa từng gặp cô.

Thế thì khó hiểu thật, rõ ràng trên quyển nhật ký ghi chép của ông nội đã viết là sinh viên Đại học Quảng Nguyên, hơn nữa còn ở cơ sở mới, sao lại chưa từng thấy chứ.

Thẩm Tình Ngôn đứng bên ngoài ký túc xá, ngẩng đầu nhìn tòa nhà màu đen xám dần chìm vào trong bóng tối.

Cô tin ghi chép của ông nội sẽ không sai, nhưng rốt cuộc chỗ nào có vấn đề chứ?

"Bạn học, xin hỏi cậu ở tòa ký túc xá số 2 sao?" Một nam sinh có mụn trứng cá trên trán căng thẳng hỏi Thẩm Tình Ngôn.

Thẩm Tình Ngôn lắc đầu, nam sinh sụp vai xuống, nói: 

"Tòa số 2 thay dì quản lý, dì quản lý này không dễ nói chuyện bằng dì quản lý trước kia, tôi mua một ít đồ ăn vặt cho bạn gái, bà ấy không cho đưa lên."

Trong đầu Thẩm Tình Ngôn "tinh" một tiếng, giống như là mạch Nhâm Đốc được đả thông, đúng rồi, dì quản lý ký túc xá mới đến, không biết cũng là điều bình thường. Cô lấy bức ảnh cho nam sinh xem:

 "Cậu từng gặp qua cô gái này chưa?"

Cô gái trên ảnh nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn có nụ cười khổ như có như không.

Nam sinh nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc: 

"Hình như đã từng gặp."

"Ở tòa ký túc xá số 2 sao?"

Nam sinh vỗ trán: "Tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước tôi đến tìm bạn gái, cô gái này cãi nhau với một chàng trai, chính là ở chỗ này.'"

Thẩm Tình Ngôn cười, thế mới đúng chứ.

“Phòng giáo vụ của trường các cậu ở đâu?”

"Vào giờ này phòng giáo vụ cũng không có ai."

"Không sao, ngày mai tôi lại đến."

Hỏi rõ vị trí của phòng giáo vụ, Thẩm Tình Ngôn đạp xe về nhà. Cô chuẩn bị ngày mai sẽ báo tin tốt này lên.

Ngày hôm sau, đến đồn cảnh sát, Thẩm Tình Ngôn chạy thẳng đến phòng làm việc của Tạ An Toàn.

Mấy người Ngô Thế Lai đều ở đây, Thẩm Tình Ngôn vừa định lên tiếng, Tạ An Toàn nói: 

"Tiểu Thẩm, nói cho cháu một tin tốt, tìm được nguồn gốc thi thể rồi."

Thẩm Tình Ngôn ngây ra: "Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi."

Lão Trần nói tiếp: "Người chết là sinh viên đại học Quảng Nguyên, tên là

Trương Uyển Thanh, học năm ba. Dựa theo những gì bạn cùng phòng của cô ấy nói, từ ngày 19 sau khi cô ấy ra ngoài thì không thấy trở về nữa. 

Họ lo cô ấy xảy ra chuyện, thế là đến đồn cảnh sát báo án, vừa hay đồng chí cảnh sát tiếp họ biết nội tình, thế là thông báo cho chúng ta."

"Cô ấy ra ngoài với ai?"

"Bạn trai của cô ấy Ma Hải Quân, từ ngày 19 sau khi ra ngoài Ma Hải Quân cũng chưa trở về. Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát địa phương ở quê của cậu ấy, nhờ họ điều tra giúp, tin rằng rất nhanh thôi sẽ có tin truyền đến. Chỉ cần tìm được Ma Hải Quân, vụ án sẽ được kết thúc nhanh thôi."

Thẩm Tình Ngôn nói: "Bạn cùng phòng của Trương Uyển Thanh ở đâu? Tôi muốn gặp họ."

"Mấy cô ấy đã trở về rồi, ghi chép ở đây."

Thẩm Tình Ngôn nhận lấy ghi chép từ tay Lão Trần, lật ra xem.

Trang Uyển Thanh muốn chia tay với Ma Hải Quân, nhưng Ma Hải Quân không đồng ý. Ma Hải Quân sinh ra ở nông thôn, dựa vào nỗ lực của chính mình thi đỗ đại học. Mà Trương Uyển Thanh sinh ra ở thành phố, ba mẹ đều là nhân viên doanh nghiệp nhà nước.

Hai người có xuất thân khác biệt, đã định sẵn là ở bên nhau chỉ có bi kịch..

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play