Quá trình điều tra nguồn gốc của nạn nhân không hề thuận lợi, trong những người mất tích không có người nào phù hợp.

Trường Đại học Quảng Nguyên có rất nhiều sinh viên, nên nhất thời cũng chưa thể lọc ngay ra được.

Thẩm Tình Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt người chết được chụp trên ảnh, lâm vào trầm tư.

Ngô Thế Lai dẫn người đến công viên đi khám nghiệm lại nơi phát hiện thi thể, ngoại trừ những vết chân hỗn loạn thì không còn thu hoạch nào khác.

Vụ án này tạm thời rơi vào cục diện bế tắc.

Dưới sự giúp đỡ của đồn trưởng Tạ An Toàn, Ngô Thế Lai mở một cuộc họp phân tích vụ án để nghe ý kiến từ nhiều khía cạnh của mọi người.

"Nguồn gốc của thi thể tạm thời chưa thể xác định, còn về nguyên nhân tử vong, tôi muốn nghe thêm suy đoán, ý kiến của mọi người." 

Ông nhìn quanh một vòng thấy ai cũng cúi đầu, không có ai đứng ra phát biểu ý tưởng.

Cuối cùng ánh mắt ông dừng trên người Pháp y Bào Vũ:

 "Pháp y Bào, ông có cách nhìn thế nào về vụ án này?"

Bào Vũ lại quay sang nhìn Thẩm Tình Ngôn:

 "Cháu thấy thế nào?"

Ngô Thế Lai kinh ngạc nhìn Bào Vũ, rồi quay sang Thẩm Tình Ngôn.

Thẩm Tình Ngôn đột nhiên bị điểm danh thì có chút giật mình, có điều cô đã nhanh chóng điều chỉnh về trạng thái bĩnh tĩnh:

"Tuy rằng phần đầu gối của nạn nhân có hiện tượng xuất huyết, nhưng lượng máu đã mất chưa đến mức dẫn đến chết người, vết thương bên ngoài cơ thể cũng không đủ để gây ra chết người.

Khi kiểm tra máu của người chết không thấy hàm lượng thuốc hay rượu, kết hợp với thời tiết hôm đó và hiện trạng của thi thể, cháu suy đoán nạn nhân chết vì ở trong môi trường nhiệt độ quá thấp."

Những cảnh sát khác khẽ thì thầm, có người hỏi: "Chết vì nhiệt độ quá thấp là sao?"

"Nói thẳng ra là bị chết cóng."

"Cái gì? Chết cóng? Bây giờ là mùa hè đấy."

Hơn nữa nhiệt độ cao nhất ban ngày là hơn ba mươi độ, có người chết cóng vào lúc này quả thực làm người ta thấy nghi ngờ, không khả thi.

"Tuy rằng hiện tại là mùa hè nhưng cũng không thể loại trừ những nơi có tác động vật lí, độ cao,…dẫn đến nhiệt độ thấp, hơn nữa mấy ngày trước mưa lớn, trên núi nhiệt độ chỉ có mười mấy độ."

Bào Vũ và Ngô Thế Lai trao đổi ánh mắt, hai người khẽ cười. hiển nhiên là nghi ngờ suy đoán của thực tập sinh trẻ này.

Tạ An Toàn cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng suy cho cùng Thẩm Tình Ngôn cũng là người dưới trướng ông, trước mặt người ngoài, ông là lãnh đạo thì nhất định phải bảo vệ người của mình:

"Tiểu Thẩm, trình bày nguyên nhân khiến cháu có suy đoán này đi."

Thẩm Tinh Ngôn liền nêu ý kiến:

 "Bên ngoài thi thể nạn nhân có những vết đốm đỏ, niêm mạc dạ dày có tình trạng thối nát và xuất huyết, còn có biểu cảm trên khuôn mặt thi thể - gương mặt cười khổ, những điểm này đều là đặc trưng của hiện tượng chết vì ở trong môi trường nhiệt độ thấp."

"Chết vì nhiệt độ thấp sẽ có hiện tượng thoát y đó là vì trước khi chết nạn nhân xuất hiện trạng thái ảo giác, tự mình cởi ra."

Có cảnh sát đưa ra ý kiến:

 "Nhưng khi còn sống người chết từng có hoạt động tình dục, sao cô có thể phán đoán không phải là bị cưỡng hiếp?"

"Trên người người chết không có vết thương do trói buộc, có thể thấy hoạt động tình dục là tự nguyện."

Trong mắt Tạ An Toàn xuất hiện ánh sáng, không ngờ thực tập sinh nhỏ này làm ông hôm nay được phen  hãnh diện : 

"Pháp y Bào, suy đoán của Tiểu Thẩm có đúng không?"

Bào Vũ cười: "Không ngờ kiến thức lý thuyết của Tiểu Thẩm lại vững như vậy, nạn nhân quả thực là bị chết cóng."

Pháp y Bào vừa dứt lời, trong phòng họp lại vang lên tiếng thì thầm. Cảnh sát trong đồn ai ai cũng ưỡn ngực, trên mặt xuất hiện ý cười, trông rất tự hào.

Tạ An Toàn cười lớn: 

"Tiểu Thẩm của chúng ta chính là sinh viên đại học chính quy đấy."

Bào Vũ cười ha ha: "Tiếc là không được phân đến cục thành phố."

Tạ An Toàn suýt nữa thì nghẹn lại, ông ho nhẹ vài tiếng để che giấu sự ngượng ngùng:

 "Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được thông tin của thi thể này."

Bầu không khí trong phòng họp bỗng chốc trở lên đông cứng lại, Ngô Thế Lai nói:

 "Thông qua cuộc điều tra mấy ngày nay, có thể thấy nạn nhân không phải tình huống bị mất tích, cái chết này rất có thể là sự việc ngoài ý muốn. Với vụ án như thế, nếu như không tìm ra được nơi xảy ra án mạng ban đầu thì như là mò kim đáy bể."

Thẩm Tình Ngôn lặng lẽ giơ tay: 

"Cháu có thể nói thêm về quan điểm của mình không?"

"Cháu nói đi."

"Dòng sông nơi phát hiện thi thể là dòng sông chảy quanh thành phố, nối liền mấy ngọn núi trong thành phố này.

Nạ nhân này lại bị chết cóng, vậy thì khi cô ấy chết nhất định là ở nơi có nhiệt độ rất thấp, trên núi, hang núi, trung tâm thương mại,..một trong số những nơi này đều có nhiệt độ thấp. 

Đầu tiên phải loại bỏ trung tâm thương mại, tiếp theo là hang núi, nếu như cô ấy chết ở trong hang núi, khả năng lớn hung thủ sẽ trực tiếp vứt xác đi, không cần phải vứt xuống sông. 

Vậy thì chỉ còn lại ở trên núi, mấy ngày trước mưa lớn, nếu như nạn nhân chết ở trên núi, mưa lớn làm đất lở, thi thể có thể bị rơi vào trong sông.

 Hơn nữa, bên ngoài thi thể có nhiều vết thương lớn nhỏ không đồng nhất còn là bị thương sau khi chết, cháu nghi ngờ là do rơi xuống núi gây nên."

Ngô Thế Lai gật đầu: 

"Những gì cháu nói giống với tôi nghĩ, nhưng là ngọn núi nào chứ?"

Thẩm Tình Ngôn lấy bản đồ ra, chỉ trên đó nói: 

"Người chết được phát hiện ở đây, gần đây nhất là núi Ngọc Bảo, không bằng điều tra ở đây trước."

Ngô Thế Lai nhìn cô đầy ẩn ý, sờ cằm trầm ngâm: 

"Hiện tại cũng không có phương hướng điều tra khác, cứ làm theo ý của Tiểu Thẩm.

Đại Vĩ, anh cùng Ôn Khách điều tạm vài cảnh khuyển đến đây, lên núi tìm kiếm."

Cuộc họp kết thúc, Lão Trần vỗ vào vai Thẩm Tình Ngôn:

 "Tiểu Thẩm à, cuối cùng cô cũng thông suốt rồi, đúng là làm đồn chúng ta hôm nay được nở mày nở mặt."

Thẩm Tình Ngôn vui vẻ cười hì hì

 " Tôi còn kém nhiều lắm, phải học hỏi anh Trần nhiều."

"Học tôi cái gì chứ, tôi cũng không có gì để dạy cho cô, nếu như cô quyết tâm thì đi giao lưu với pháp y Bào đến từ cục thành phố nhiều hơn đi."

"Vâng, tôi sẽ làm như vậy."

Thẩm Tình Ngôn thu dọn đồ đi về văn phòng, chị Trương cười híp mắt, rót nước cho cô:

 "Tiểu Thẩm, chị nghe nói hôm nay em rất nổi bật, ngay cả đồng chí cảnh sát hình sự cũng phải nhìn em với con mắt khác."

"Không có, chị đừng nghe bọn họ nói linh tinh."

"Con nhóc này quá thành thực rồi, mọi người khen em có nghĩa là năng lực của em tốt, nếu như em quyết tâm thì theo đồn trưởng Tạ đi ra hiện trường vụ án nhiều hơn, có ích hơn là làm hậu cần cả đời. 

Có điều em là con gái, nếu như ở hiện trường cả ngày thì sợ không tìm được người yêu."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play