Vệ Miên vừa viết xong, liền nghe được lời khen của ông lão vẽ tranh: "Chữ tốt!"
Đều nói thư họa không che phe phái, ông Trương trong đầu toàn là tình yêu với vẽ vời nên tự nhiên cũng có chút nghiên cứu về thư pháp.
Chữ viết tay của Vệ Miên không hề có nửa điểm nào giống như loại chữ mà cô gái trẻ ở độ tuổi này có thể viết ra. Trong nhu có cương, vừa phóng khoáng vừa nội hàm, có thể thấy được bản lĩnh của người viết rất thâm hậu.
Vệ Miên muốn trả tiền nhưng ông Trương lại không chịu nhận, chỉ cười ha hả hỏi cô có thể viết một chữ cho chính mình không.
Vệ Miên chuyển tầm mắt lên mặt ông Trương. Ông lão này đại khái hơn sáu mươi tuổi, vóc dáng không quá cao, hình thể khá gầy. Lỗ mũi cao, lỗ tai lớn, sắc mặt hồng nhuận, khiến người đối diện cảm thấy đây đúng là một gương mặt hiền từ.
Đây chính là cảm giác mà ông thể hiện cho người khác, Vệ Miên lại có thể xem cụ thể hơn.
Ở trong mắt cô, lỗ tai của ông lão này có hình dáng rất rõ ràng, dái tai rũ xuống như ông Thọ, màu thịt hồng tươi. Ngươi có đôi tai này thường sẽ sống rất thọ.
Huống chí ánh mắt ông thanh chính, nhân trung sâu xa, vừa đoan chính vừa thẳng, cũng là tướng mạo trường thọ.
Vì thế cô rất sảng khoái viết cho đối phương một chữ Thọ.
Vừa lúc người ở gần đây khá nhiều, Vệ Miên mượn một chiếc ghế gấp nhỏ ở chỗ ông lão rồi đặt tờ giấy kia xuống mặt đất, chính thức bắt đầu bày quán.
Ban đầu không có ai chú ý tới cô, thẳng tới nửa tiếng sau một đội nhảy múa cách đó không xa nghỉ ngơi, mới có mấy bác trai bác gái vây quanh tới.
Quán đoán mệnh không hiếm thấy nhưng một cô gái trẻ bày quán thì đúng là chưa từng thấy qua.
"Cô gái nhỏ còn trẻ như vậy, sao lại chạy tới đây bày quán thế?"
"Nào có thể gọi là bày quán chứ? Hẳn nên gọi là tới gạt người mới đúng."
"Đúng đấy đúng đấy! Biết ở công viên này nhiều người già nên chạy tới đây bày quán, chẳng phải là muốn lừa tiền chúng ta sao?"
"Hiện giờ người trẻ tuổi xấu xa quá, không muốn học hành cho tốt mà chỉ muốn nằm no chờ chết. Haizz, đây là tương lai của đất nước gì cơ chứ..."
"Huống chi cái gì mà một quẻ cư nhiên muốn lấy một ngàn tệ! Tên người mù họ Vương bên kia cũng chỉ thu năm mươi thôi."
"Đừng nói ông ta tính vừa chuẩn vừa không, năm mươi tệ cũng coi như mua một chút an lòng. Đâu giống cô gái trẻ này, vừa mở miệng đã muốn một ngàn tệ!"
Vệ Miên vốn là tu sĩ, nhĩ lực tốt hơn người bình thường rất nhiều, huống chi nhóm bác trai bác gái cũng không hề hạ giọng.
Kiếp trước cô cũng từng nhiều lần bị người nghi ngờ, chỉ do bề ngoài quá mức trẻ tuổi nên khi nghe những lời này, cô cũng không giận mà còn bật cười nói: "Các vị bác trai bác gái, không bằng ai đó tới tính một quẻ, để xem tôi nói có đúng hay không. Cùng lắm thì quẻ đầu tiên không chuẩn không lấy tiền."
Đa số người nghe lời này đều có chút động tâm tư, một là họ không tin Vệ Miên sẽ tính chuẩn, hai là nghĩ chờ cô nói xong, họ sẽ nói không chuẩn.
Dù sao chuyện của nhà mình, trừ bỏ chính họ thì không ai biết rốt cuộc có chuẩn hay không, không phải tự họ có thể biên soạn sao?
Không đợi người khác ngồi xuống, một bác gái năng nổ đã dẫn đầu nhảy ra: "Ai ui, nhà chúng tôi có chuyện gì bản thân còn không rõ sao, cần gì cô bé giúp đỡ tính chứ? Gạt tiền người già chúng ta, cô không sợ gặp báo ứng à?"
Vì tuổi lớn nên mí mắt của bác gái đã sụp xuống, lúc nhìn người khác vẫn luôn hất mắt lên, có vẻ vô cùng không tốt.
"Mấy cô gái bây giờ chính là không biết tự ái, còn mấy đứa quỳ gối ven đường nói cái gì mà xin mấy đồng tiền xe về nhà nữa chứ. Tôi thấy một lần liền phải mắng một lần. Đúng là! Trưởng bối trong nhà đều bị mấy đứa làm cho mất hết mặt mũi! Nếu tôi là trưởng bối của cô, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài a! Người như này còn sống làm gì nữa? Nếu không thể làm ra cống hiến vì xã hội, không bằng đâm một cái chết thẳng luôn, đỡ phải lãng phí lương thực!"
Bác gái kia chống tay lên eo đứng ở trước quầy hàng của Vệ Miên, nói tới nước miếng tung bay tứ tung.
Thấy bà ta đứng ra, những người khác vốn có chút ý động đều lui ra sau, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của bác gái, hẳn là địa vị ở trong đám người rất cao.
Vệ Miên thu liễm ý cười trên mặt. Địa vị cao à? Nếu bác gái này đã tự mình nhảy ra, vậy bắt đầu tính từ chỗ bà ta đi.
Tuy mí mắt của bác gái đã sụp xuống nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi mắt cùng khuôn mặt tròn trịa kia, thoạt nhìn khá giống một tướng mạo bình thường nhưng mũi bà ta nhọn như đao, rõ ràng lộ cả xương, đây chính là mũi kiếm phong trong tướng học.
Phụ nữ có loại tướng này phần lớn đều rất chanh chua, thích nịnh bợ. Hơn nữa mặt bác gái này to nhưng mũi lại nhỏ, là điển hình của tướng khắc phu.
Vệ Miên nhìn chằm chằm hai mắt bà ta, đột nhiên nói: "Bác gái, tôi khuyên bác ngày thường miệng nên tích đức một chút, nếu không tạo khẩu nghiệp, báo ứng đều sẽ rơi lên người tiểu bối của bác đấy."
Vừa nghe lời này, bác gái lập tức nổi giận: "Cô có ý gì hả?! Đang chù ẻo con cái nhà tôi đấy à?!"
Sau đó như túm được tóc Vệ Miên, xoay người thét to với những người khác: "Mau tới xem con nha đầu này đi! Tôi vạch trần nó giở trò lừa người, nó lại nguyền rủa con cháu nhà tôi này! Cháu trai nhỏ nhà tôi mọi người đều đã gặp qua, một thằng bé con cũng không trêu chọc gì nó, con nhà đầu này lại---"
"Bác gái!" Vệ Miên khẽ quát một tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm bác gái cũng phải dừng việc hét to.
Không biết tại sao mà nghe được giọng nói của Vệ Miên, bà ta chỉ cảm thấy cả linh hồn cũng phải chấn động theo, lập tức ngơ ngác hỏi: "Làm, làm sao?"
Vệ Miên nhìn cung con cháu của đối phương bị hắc khí bao phủ, lạnh lùng nói: "Bác vẫn nên nhanh chóng về nhà đi, tôi đã xem thì tuyệt đối không sai. Trong nhà bác vừa có người ly thế, nhìn tướng mạo của bác thì hẳn là cháu của bác đấy."
Các bác gái vây xem hai mặt nhìn nhau, họ đều biết cháu trong nhà bác gái chanh chua kia cũng chỉ có một, là một thằng nhóc khoảng ba tuổi.
"Cô gái à, cháu như này có chút không được rồi. Bà Phùng cũng chỉ là có ý tốt, sợ chúng ta bị lừa thôi. Sao cháu lại nguyền rủa con cháu người ta được cơ chứ?" Một bác gái mặc váy liền không tán đồng nói.
Bác gái chanh chua tên là Phùng Quế Phân, lúc này mới phản ứng lại Vệ Miên đã nói gì thì càng thêm bạo nổ, liền giơ tay muốn đánh qua: "Tao cho mày trù ẻo cháu trai tao này! Để tao thay bố mẹ mày dạy dỗ mày cho thật tốt!"
Bàn tay của Phùng Quế Phân còn chưa hạ xuống đã bị ông Trương bày quán vẽ tranh bên cạnh ngăn cản, xụ mặt nói: "Phùng Quế Phân, sao bà lại như thế chứ? Đã từng này tuổi rồi còn so đo với tiểu bối, bây giờ lại còn muốn động thủ?! Bà xem bà có cái dáng vẻ của trưởng bối không?"
Thấy rõ người ngăn mình là ai, Phùng Quế Phân tức khắc cừng đờ cả người. Thật ra bà ta đã coi trọng ông Trương từ rất lâu rồi.
Ông Trương điều kiện tốt, lớn lên còn thuận mắt, mấu chốt là tiền lương hưu cao. Đối phương cũng chưa có con cái, bà ta rất muốn được ở cùng ông nhưng người coi trọng ông lại không ít, bà ta tạm thời chưa thể đắc thủ.
"Con, con nhỏ đó nói cháu tôi chết! Đào Đào rõ ràng đang ngủ ở nhà, lúc tôi đi nó vẫn còn rất khỏe cơ mà!" Phùng Quế Phân cũng không tiện ra cái tính cách đanh đá của mình trước mặt ông Trương, chỉ có thể lúng ta lúng túng chỉ vào mặt Vệ Miên lên án.
"Vậy bà cũng không nên---"
"Đinh linh linh~"
Ông Trương còn chưa nói xong, chuông điện thoại của Phùng Quế Phân đã vang lên. Bà ta thấy là con trai gọi tới, liền vội vàng nhận máy: "Đại Lượng, làm sao thế?"
"Mẹ! Bảo mẹ giúp trông con, mẹ đi đâu vậy! Đào Đào, Đào Đào xảy ra chuyện rồi!"
"Xảy ra chuyện gì? Đào Đào không phải đang ngủ ngon ở nhà sao?" Phùng Quế Phân không tin.
"Đào Đào, Đào Đào ngã vào trong thùng nước, chết, chết đuối a!!!"
"Loảng xoảng!"
Điện thoại của Phùng Quế Phân rơi xuống đất, cả người đều lạnh run, không thể tin lẩm bẩm: "Sao, sao lại có thể như vậy chứ? Thằng bé không, không phải đang ngủ sao?"
Âm lượng điện thoại của Phùng Quế Phân rất lớn nên tiếng truyền ra, mấy bác trai bác gái vây quanh cũng có thể nghe được.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhớ lại lời cô gái trẻ kia vừa nói, ánh mắt nhìn cô lập tức thay đổi.