Tới ngã rẽ, ngay khi chuẩn bị quay tay lái đi vào con đường Tứ Xuyên, trong đầu Tôn Yến Ni bỗng nhiên hiện ra câu nói kia của Vệ Miên. Không biết sao, bàn chân đạp lên chân ga của cô không khỏi nới lỏng. 

"Thôi. Dù sao nể mặt con gái nhà người ta đáng yêu, hôm nay đường vòng thì cứ đường vòng đi!" 

Tôn Yến Ni nói như vậy, thay đổi tay lái vòng xe vào một con đường hơi xa xa một chút. Vừa lúc bên đó có một cửa hàng bánh kem rất ngon, cô có thể tiện lợi mua mấy cái bánh tart trứng về, để lại làm bữa sáng ngày mai. 

Tôn Yến Ni mua xong bánh trứng, lần nữa ngồi lên xe. Xe vừa di chuyển chưa được bao lâu, liền nhận được điện thoại của đồng nghiệp Tiểu Triệu. 

"Alo?" Tôn Yến Ni nhận máy. 

"Chị Tôn, chị có bị làm sao không?" Giọng nói đầy nôn nóng của Tiểu Triệu truyền đến. 

Tôn Yến Ni sửng sốt, hơi khó hiểu hỏi: "Tôi bị làm sao?" 

"Không sao?" Tiểu Triệu cũng ngây ngẩn cả người. Lẽ ra khi về nhà, chị Tôn nhất định phải đi qua con đường kia, hơn nữa đúng thời gian này... 

Tôn Yến Ni không biết sao, trong lòng lại hơi hơi có dự cảm: "Xảy ra chuyện gì?" 

"Vừa nãy em mới nhận được điện báo nói có hai chiếc xe truy đuổi nhau trên đường Tứ Xuyên, khiến mười mấy chiếc xe ngã nhào gây ra tai nạn giao thông liên hoàn, đã có vài người tử vong ngay tại chỗ..." 

Mấy lời còn lại Tôn Yến Ni không còn nghe lọt, lúc này cô chỉ cảm thấy lông tơ khắp người dựng thẳng lên, sau lưng cũng lạnh lẽo. 

Nếu như dựa vào lộ tuyến cùng thời gian về nhà, trong vụ tai nạn giao thông liên hoàn này, nhất định sẽ có xe của cô. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.     

Vệ Miên không chút chần chừ cất mười vạn tệ vào trong balo của mình, từ chối ý tốt muốn tìm người đưa mình về nhà của Phạm Văn Thông, vui vẻ ra khỏi đồn cảnh sát. 

Tối qua cô đã cảm nhận có một sợi kim quang công đức bay vào người mình, hẳn là lời nhắc nhở nữ cảnh sát kia đã có tác dụng. Chỉ là dù thế nào cô cũng không thể nào ngờ được, một sợi kim quang lại có thể giúp khối thân thể vốn đã khô kiệt này lần nữa có một đường sinh cơ tỏa sáng. Còn hữu dụng hơn nửa tháng liên tục tu luyện không gián đoạn của cô nhiều! 

Xem ra muốn sống sót, tạm thời chỉ có thể sử dụng công đức để tu luyện. Cũng không biết khi nào mới có thể khôi phục lại thực lực ngày xưa a? 

Đây cũng không phải chuyện có thể giải quyết nhất thời, bây giờ đối với Vệ Miên mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là nên tiêu xài số tiền này như thế nào. 

Tối qua cô đã hưng phấn ngủ không yên, nằm trong ổ chăn quy hoạch kế hoạch sử dụng số tiền này. 

Đầu tiên nhất định phải mua một chiếc điện thoại. Thứ kia ai ai cũng có, không cần có quá nhiều chức năng. 

Nói mua liền mua, Vệ Miên gọi một chiếc xe, nói với tài xế là mình muốn mua điện thoại. Tài xế trực tiếp chở cô tới một con đường điện tử, trên đường hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. 

Tuy Vệ Miên không quá hiểu biết về thế giới này nhưng cô rất thông minh, rất nhanh đã tìm hiểu được thứ mình cần từ miệng tài xế. 

Đến đích, cô tìm một cửa hàng điện thoại di động, dùng thẻ căn cước của mình mua một chiếc sim cùng một chiếc điện thoại ba ngàn tệ. 

Cô vừa mới biết được từ chỗ nhân viên tiêu thụ là chiếc điện thoại này hoàn toàn của thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày, mấy trò chơi có dữ liệu nhỏ cũng có thể vận hành rất tốt. 

Xong việc đầu tiên, Vệ Miên lại tới ngân hàng mở một cái thẻ, chuyển hết số tiền thừa vào trong, lại lập liên kết trên mấy trang web mua sắm. 

Đây cũng là do chị Xuân Đào nói cho cô, hiện giờ cái gì cũng có thể mua ở trên mạng, chỉ cần mấy ngày là sẽ tới, vô cùng thuận tiện. 

Xong xuôi hết, Vệ Miện lại tìm tới một cửa hàng bán đồ vàng mã cạnh bệnh viện, mua giấy bùa. Trên quầy còn có cả la bàn, thứ này cô cũng cần. 

Vệ Miên hỏi giá cá, la bàn đồng thau bình thường được tính giá theo kích cỡ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay cô đã gần năm mươi tệ một cái rồi. 

Bên cạnh còn có mấy cái vòng tay vòng cổ nghe nói đã được cao nhân khai quang, một vạn tệ một cái. 

Vệ Miên nhìn qua, chỉ có hai cái là thật sự được khai quang nhưng tay nghề của "cao nhân" này thật quá bình thường, kém xa so với cô. 

Cho nên có chút tiền, không bằng chọn cái la bàn có phẩm chất tốt hơn chút. 

Vệ Miên xem qua một lượt, cuối cùng chọn một cái la bàn lớn tầm bàn tay khá tinh xảo giá năm ngàn tệ. Sau đó cô lại tới tiệm trung y ngay cạnh, mua chu sa. 

Mua xong mọi thứ, Vệ Miên liền tới thẳng trạm xe lửa. 

Nguyên chủ thân thể này đã thi đậu đại học Thanh Bình. Bây giờ đang là tháng bảy, cách lúc khai giảng còn hơn một tháng, thời gian hoàn toàn kịp. 

Vệ Miên cũng không sốt ruột tới trường, còn chưa tới thời điểm báo danh, đi cũng vô dụng. Cô định thuê một phòng ở gần trường, chờ lúc khai giảng, vô luận ở trong kí túc xá hay ra ngoài đều rất tiện. 

Hơn nữa hơn một tháng này, cô có thể tìm hiểu nhiều hơn về thế giới này. 

Cùng ngày, Vệ Miên lựa chọn xong một bộ phòng ở, còn trả tiền thuê nửa năm. 

Phong thủy ở căn hộ này không tệ lắm, chỉ cần điều chỉnh chút chút liền sẽ hoàn hảo. 

Vệ Miên không gặp được chủ nhà, là người môi giới đã dẫn cô đi xử lý thủ tục. Lựa chọn nơi này cũng đã suy xét cẩn thân qua, chỗ này cách đại học Thanh Bình chỉ mất nửa tiếng đi bộ. Nếu cô chuẩn bị một chiếc xe đạp, thời gian qua lại giữa hai nơi còn chẳng tới mười phút. 

Hơn nữa chỗ này cách công viên không xa, hoàn cảnh khá thanh tĩnh. Diện tích công viên kia cũng rất lớn, có một mảnh rừng tự nhiên, mỗi sáng sớm lên núi tu luyện cũng rất tuyệt. 

Vệ Miên dành chút thời gian ra ngoài đi dạo vài vòng, mua mấy thứ đồ, quay về nhà bố trí một Tụ Linh Trận loại nhỏ. 

Nếu dùng pháp khí phẩm chất cao bố trí, trận pháp hoàn thành là rất nhanh có thể cảm nhận được linh khí mãnh liệt tụ lại. 

Vệ Miên lại không có nhiều tiền, chỉ có thể mua mấy thứ bình thường nên lúc này, linh khí dù là tốc độ hay số lượng đều khá kém, nhưng có còn hơn không. 

Cảm nhận được linh khí càng thêm nồng đậm xung quanh, cô thoải mái thở dài một hơi, chậm rãi vận hành công pháp. 

Cô nhìn mấy con số lác đác trên thẻ ngân hàng. Cái ngày khi chuyển tiền vào trong thẻ, cô đã quyên góp năm vạn tệ, năm vạn tệ của thừa thì cũng đã tiêu gần hết trong khoảng thời gian này. 

Đó còn là dưới tình huống cô vẫn chưa đặt mua quá nhiều đồ dùng sinh hoạt nhưng đống pháp khí phong thủy kia, phàm là phẩm chất tốt hơn chút thì giá cả đều cao thái quá. 

Mà với ánh mắt của Vệ Miên, cô lại không muốn dùng mấy thứ đồ quá kém. Hiện tại đống đồ này cũng đã là kết quả khi suy xét tới kinh tế trước mắt, hạ thấp tiêu chuẩn. 

Mấu chốt là sau khi khai giảng, cô còn phải nộp học phí! 

"Rột rột~" 

Ô, lại đói bụng rồi... 

Vệ Miên sờ sờ bụng, không khỏi thầm than: Xem ra phải tìm một biện pháp kiếm tiền thôi, nếu không cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì mình cũng đói chết. 

Tót xấu gì cô cũng từng là nữ đệ tử duy nhất của Chính Dương Tông, đã bao giờ phải hao tổn sức lực vì tiền bạc đâu? 

Các đệ tự ở Chính Dương Tông không thiếu người vào đời, mỗi người đều là đại sư phong thủy tiếng tăm lừng lẫy. Vì vậy nước lên thì thuyền lên, có rất nhiều người cầm rương vàng rương bạc tới Chính Dương Tông, cầu được họ chỉ điểm. 

Thôi, nơi này cũng có một câu nói rất đúng: Hảo hán bất đề đương niên dũng*. 

(*: Hảo hán không đề cập tới trước đây anh dũng như thế nào, có ý là người anh hùng hảo hán thật sự, thành công thật sự sẽ không khoe khoang về sự vẻ vang trước kia.) 

Trước khi ra khỏi nhà, Vệ Miên đã tự tính cho mình một quẻ. Tài vị hôm nay là ở phía Đông Bắc. Mà công viên Bắc Sơn lại nằm đúng phía Đông Bắc so với nhà cô. 

Cô cất la bàn cùng tiền đồng vào trong balo, lại cầm theo một chai nước khoáng rồi mới đi xuống lầu. 

Bên trong công viên Bắc Sơn có rất nhiều dụng cụ tập thể dục miễn phí cùng các sân chuyên biệt cho các môn thể thao cho nên còn được gọi là công viên thể dục, có rất nhiều người già tới chỗ này rèn luyện, cũng có rất nhiều người bày hàng quán. 

Vệ Miên nhìn quầy vẽ tranh của một ông lão trong chốc lát, chờ ông vẽ xong một bức họa mới tiếp tục đi về phía trước. 

Một đường đi qua, cô chỉ thấy một đống hàng quán hoa hòe lòe loẹt. Có người bán hoa bán cá, lại có người bán đồ thủ công mỹ nghệ, cũng có người bán rau ngâm nhà làm... 

Vệ Miên còn nhìn thấy một quán đoán mệnh, đọc hàng chữ được viết trên giấy đỏ: đặt tên, chọn ngày chuyển nhà, tang lễ, đoán mệnh, giải mộng, xem tướng, tính nhân duyên... Phạm vi nghiệp vụ còn rất rộng. 

Tầm mắt cô đảo qua khuôn mặt của ông lão kia một vòng, liền biết người này còn chẳng tính là gà mờ mới nhập môn. Dù vậy nó cũng đã gợi ý cho cô một biện pháp có thể ăn no mặc ấm, lại có thể kiếm được công đức. 

Cô đi tới trước quầy hàng mua một phần bánh bột chiên ăn lót bụng, sau đó lại mua một tờ giấy ở hàng của ông lão vẽ tranh kia, viết hai chữ "xem bói" lên trên. 

Nghĩ nghĩ, Vệ Miên lại bỏ thêm một câu bên dưới: [Một ngày ba quẻ, một quỷ một ngàn].

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play