Vệ Miên nhìn lệnh truy nã dán trên cột điện, nhíu mày.
Đây là một lệnh truy nã treo giải, người bị truy là một người đàn ông. Người này đã cướp bóc rồi giết hại một tài xế taxi vào ngày 24 tháng 6, hiện vẫn chưa bị bắt.
Người dân có thể cung cấp các tin tức đáng tin cậy liên quan đến tội phạm, giúp cảnh sát thành công bắt được người sẽ được khen thưởng ba vạn tệ; nếu có người dân có thể trực tiếp tự mình bắt được tội phạm sẽ được khen thưởng mười vạn tệ.
Bên trên còn miêu tả rõ đặc thù dáng vẻ của gã, cùng với phóng to ảnh chụp màu.
Sở dĩ Vệ Miên nhíu mày là vì tướng mạo của người đàn ông này.
Hai hàng lông mày nhô cao, hai mắt cách gần nhau, xương gò má cũng cao một cách khác thường, chính là tướng mạo điển hình của tội phạm giết người.
Chẳng qua Vệ Miên cũng không phải là một thầy phong thủy bình thường, cô vẫn nhìn ra được có chút không giống.
Trên lệnh truy nã viết người này đã giết chết một người nhưng nhìn tướng mạo của người này, Vệ Miên biết người này rõ ràng gánh thêm hai mạng người nữa.
Một người là sắp tới, một người khác lại là năm năm trước. Người chết là một người phụ nữ, còn là người có quan hệ rất chặt chẽ với gã, hẳn là bạn gái hoặc tình nhân các thứ.
Tuy nhiên tạm thời việc đó không quan trọng, quan trọng nhất chính là phải bắt được người vào tay, tiền thưởng mới có thể vào túi!
Trên lệnh truy nã có số thẻ căn cước của người đàn ông. Nếu là đại sư thực lực bình thường khẳng định sẽ nói không tới canh giờ sẽ không tính ra nhưng Vệ Miên lại khác, chỉ dựa vào tướng mạo, cô đã có thể tính ra phương hướng hiện tại của đối phương.
Nếu có ngày sinh, vậy sẽ càng cụ thể hơn một ít.
Vệ Miên rũ mắt, ngón tay nhanh chóng động động. Chỉ mới hai phút trôi qua, trong lòng cô đã có kết quả.
Trong một tòa nhà nào đó ở phương Bắc, gần nước.
Vệ Miên nhìn tờ bản đồ mới mua trong tay, đi về phương hướng mình tìm ra, rất nhanh đã tìm được nơi phù hợp với yêu cầu.
Ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ chỉ lên bản đồ, giơ tay ngăn một chiếc taxi lại, đi về phía sông Thanh Thủy.
Sông Thanh Thủy là một con sông chảy ngang qua thành phố, trừ bỏ dòng nước chảy xiết xuất hiện định kì thì những thời điểm khác nó không quá lớn.
Quẻ tượng thể hiện xung quanh người kia có lượng nước rất lớn, vậy khẳng định không phải ở tiểu khu gần đây. Cho nên Vệ Miên phỏng đoán có lẽ đối phương đang ở gần hồ nào đó, hơn nữa còn là ngay sát bên bờ.
Cô hỏi thăm tài xế, biết được dưới hạ du sông Thanh Thủy có mấy đường sông nhỏ đã được đào thành đập chứa nước. Có người nhận thầu nuôi cá, cũng có người xây dựng thành khu nghỉ dưỡng.
Tài xế kia cho rằng Vệ Miên định đi tới khu nghỉ dưỡng nên dọc theo đường đi, ông rất nhiệt tình giới thiệu cho cô biết khu nào là tốt nhất.
Vệ Miên từ chối ý tốt muốn đưa nàng tới tận khu nghỉ dưỡng nào đó của tài xế, sau khi đưa cho ông hai mươi tệ tiền xe liền xuống xe ở đầu cầu. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Bắc, liền thấy một căn nhà nho nhỏ màu trắng đứng sừng sững ở bờ đê.
Nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng, tường trắng ngói đỏ, cửa sổ đóng chặt.
* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.
Dạo này Trần Kim Huy tương đối thảm.
Nửa tháng trước, gã mới cướp bóc một tài xế taxi. Ngày đó tâm trạng gã vốn không tốt do đánh bài thua tiền, định tìm một tài xế nào đó cướp chút tiền tiêu, không ngờ lại gặp phải một người phản kháng quá kịch liệt.
Trần Kim Huy sợ người qua đường vây quanh nên sốt ruột đã thọc một dao chết người, sau đó gã cầm ví của người đó chạy đi, lẻn vào một thùng hàng xe tải lớn đi vào trong thành phố.
Cũng may trong ví có không ít tiền, đủ để gã sống một thời gian.
Thời điểm gã tới khách sạn đăng ký thì liền thấy lệnh truy nã của mình trên tivi ngoài sảnh lớn, lập tức ra một thân mồ hôi lạnh.
Trần Kim Huy đè vành mũ xuống, như không có việc gì lần nữa đi ra ngoài. Sau đó gã liền phát hiện trên màn hình điện tử lớn nhỏ khắp thành phố đều là ảnh chụp của mình. Nếu gã dám tìm một cái khách sạn để ở, lúc đưa thẻ căn cước đăng ký, khẳng định sẽ bị bắt.
Cứ trốn đông trốn tây suốt hai ngày, ngẫu nhiên gã lại phát hiện có một gian nhà nhỏ không ai ở ngay cạnh bờ đê. Bình thường gã chỉ ở trong phòng, chỉ khi nào màn đêm buông xuống mới ra ngoài thử vận.
Trần Kim Huy định trốn thêm hai ngày nữa mới trốn sang cách tỉnh thành khác, đến lúc đó một đường xuôi Nam, không được thì cứ xuất ngoại nhập cư trái phép cũng được.
Vệ Miên vô thanh vô tức đi vào gian phòng nhỏ bên cạnh, từ trong túi móc ra một người giấy. Người giấy chỉ đại khái lớn bằng bàn tay, khá thú vị là trên đầu người dây còn được bện hai cái bím tóc như sừng dê.
Vệ Miên niệm chú, ngay lập tức người giấy kia bất chợt cử động. Đầu tiên nó duỗi người, sau đó nhảy xuống từ trên tay cô, bay bay chui qua khe cửa.
Rất nhanh, cửa nhà đã lặng yên không tiếng động được mở ra.
Vệ Miên nhìn quanh bốn phía, nhấc chân đi vào nhà.
Một phút sau, đồn cảnh sát thành phố Hòa Bình đã nhận được một cuộc điện thoại báo nguy, người gọi là một cô gái trẻ.
Đối phương nói ra một địa chỉ, nói cô đã bắt được tội phạm truy nã giết người Trần Kim Huy, mong cảnh sát tới đây áp giải người về đồn.
Cảnh sát nhận được điện thoại còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, sau khi hỏi lại, nhận được câu trả lời khẳng định, cuối cùng mới tin.
Trần Kim Huy đã bị bắt!
Để phòng ngừa trường hợp bất ngờ xảy ra, đồn cảnh sát cố ý phát đội đặc cảnh, một hàng xe bi bo bi bo chạy về phía địa chỉ được cung cấp.
Thấy người giấy nhảy nhảy từ bên ngoài tiến vào, Vệ Miên liền biết cảnh sát đã tới: "Tới nhanh đấy."
Cô đứng lên, phủi phủi bụi trên quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Vì thế đội đặc cảnh vốn đang cầm súng sẵn sáng đón quân địch bỗng thấy cửa nhà kia được mở ra từ bên trong, đi ra là một cô gái nhỏ bé đáng yêu.
Cô gái kia ước chừng tầm mười tám mười chín tuổi, gương mặt vẫn hơi phì phì vẻ trẻ con, chỉ là sắc mặt xanh xanh trắng trắng không bình thường, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhìn chằm chằm bọn họ.
Vệ Miên ngáp một cái, nói: "Người ở bên trong, mấy người vào đi."
Đội trưởng đội đặc cảnh phụ trách hành động lần này là Phạm Văn Thông, y phất phất tay về phía sau, đội đặc cảnh lập tức bọc đánh vây quanh nhà.
Chờ bộ đàm truyền ra tiếng báo cáo hết thảy ổn thỏa, Phạm Văn Thông mới kéo Vệ Miên ra đằng sau, dẫn đầu mở cửa nhà ra, kết quả đập vào mắt chính là Trần Kim Huy nằm thẳng tắp bất động trên sàn nhà.
Phạm Văn Thông sửng sốt. Không phải đã chết rồi đấy chứ?
Vệ Miên nhìn vẻ mặt của họ liền biết họ hiểu lầm, vì thế nghiêng người lộ đầu ra, nói: "Không chết, chỉ là bị bùa của tôi định trụ nên không thể động đậy thôi."
Bùa?
Phạm Văn Thông hoài nghi bản thân đã nghe lầm. Tầm mắt y vừa chạm vào người nọ, liền thấy được hoàng phù bắt mắt trước ngực Trần Kim Huy. Lúc này gã nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, chỉ còn đôi mắt có thể chớp chớp.
Đúng là không có việc gì...
Vệ Miên chỉ chỉ về một phía: "Hai người đi là được, chú ý đừng đụng phải hoàng phù trên người gã. Chờ mấy người có thể khống chế được gã hãy gỡ xuống."
Phạm Văn Thông bán tín bán nghi, chỉ hai người ra lệnh: "Tiến lên."
Y cùng mấy người khác thì giơ súng sẵn sàng mọi tình huống.
Hai vị đặc cảnh đi lên, móc ra còng tay.
Mãi cho tới khi bắt được người cũng chẳng có tình huống bất ngờ nào xảy ra, toàn bộ đều thuận lợi một cách khó có thể tưởng tượng, hoàng phù kia cũng không tùy tiện rớt xuống như họ đã nghĩ.
Phạm Văn Thông xác định đã bắt được người, lúc này mới nhìn về phía Vệ Miên: "Là cô bắt?"
Đương nhiên Vệ Miên đã gật đầu.
Chờ mấy người đưa Trần Kim Huy ra ngoài, cô mới duỗi tay bóc hoàng phù trên người gã xuống.
Thoáng chốc, Trần Kim Huy cả người vừa cứng đờ không nhúc nhích được đã khôi phục lại bình thường. Gã nhìn đặc cảnh áp hai bên, chân lập tức mềm nhũn, trong đầu chỉ có quanh quẩn hai chữ: Xong rồi...