Trước khi về hưu, Phùng Quế Phân là chủ nhiệm xã, ngày thường giao tiếp rất nhiều với nhóm ông bà nên rất thích cảm giác được định đoạt. 

Sau vài lần tới quảng trường công viên theo đội múa, bà ta luôn cảm thấy cứ đứng đằng sau không thể biểu hiện hết địa vị của mình nên đã quyết định tổ chức một đội múa mới. Đến lúc đó bà ta có thể đứng đầu, tất cả mọi người đều đứng phía sau mình. 

Rất nhanh, Phùng Quế Phân liền tạo một đội múa quảng trường, mỗi sáng cùng mỗi tối đều tới công viên Bắc Sơn múa. Sau đó thường xuyên tiếp xúc với những đội múa khác, mối quan hệ chậm rãi cũng rộng thêm. 

Một đám bác trai bác gái về hưu cả ngày không có việc gì làm, lại thương lượng tổ chức một tiểu đội múa hữu nghị ở công viên. 

Chồng của Phùng Quế Phân đã ra đi được mười mấy năm, từ đó đến nay vẫn luôn độc thân. Trong tiểu đội múa, bà ta đã tiếp xúc với vài ông bác dù là diện mạo, gia thế hay nhân phẩm đều rất không tồi. 

Dần dà nhảy múa hữu nghị với bọn họ, tâm thái của bà ta cũng ngày càng trẻ ra, cả người cũng từ từ tỏa sáng. 

Hơn nữa điều kiện trong nhà tốt, bà ta còn nguyện ý tiêu tiền cho vẻ bề ngoài, có thể nói là người thời thượng nhất bên trong nhóm các bác gái. Đương nhiên, cũng là người được nhiều bác trai ưu ái nhất. 

Mỗi lần cảm nhận ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của các bác gái khác, Phùng Quế Phân đều hất mặt lên, múa càng thêm sung mãn. 

Tuy nhiên dạo này Phùng Quế Phân không có cơ hội đi múa buổi sáng, nguyên nhân chính là con dâu bận việc, bảo bà ta hỗ trợ trông cháu trai mấy ngày. 

Một hai ngày thì cũng thôi, nhưng đã bốn năm ngày liên tiếp bà ta đều không có cơ hội ra ngoài. Bà ta sợ mấy ngày không có mình, bà lão họ Tôn sẽ đoạt lấy sự nổi bật của mình, cả ông Trương mình coi trọng sẽ có thể cặp với người khác. 

Hôm nay thừa dịp giờ ngọ cháu trai đi ngủ, Phùng Quế Phân vội vàng thay quần áo đi ra ngoài. 

Trải qua mấy ngày quan sát, bà ta thấy cháu trai thường sẽ ngủ trưa khoảng hai tiếng rưỡi. Bà ta nghĩ chỉ cần về trước ba giờ rưỡi là hoàn toàn không có vấn đề, như vậy có thể múa tầm hai tiếng! 

Liên tiếp mấy ngày, bà ta đều làm như thế. Cháu trai đều chờ bà ta về mới tỉnh, luôn an tường không có việc gì. 

Nhưng hôm nay giữa trưa cháu trai ăn quá nhiều dưa hấu, trước khi ngủ Phùng Quế Phân lại quá vội vã, quên ôm thằng bé đi vệ sinh. Cho nên bà ta vừa đi nửa tiếng, cháu trai đã buồn tiểu tỉnh lại. 

Cháu trai Phùng Quế Phân tên Đào Đào, năm nay vừa mới tròn ba tuổi. Không thấy bà nội đâu, thằng bé cũng không khóc nháo, tự mình ngoan ngoãn đi tiểu. 

Phùng Quế Phân sợ bồn cầu có mùi nên đều đặt bồn vệ sinh của Đào Đào ở ngay cửa. 

Thời điểm đi tiểu, Đào Đào liền thấy ở ngoài ban công có một chậu nước. 

Chậu nước này, Phùng Quế Phân đã cố ý phơi để chiều tối lấy nước ấm tắm cho cháu trai. Nước phơi nguyên một ngày, tới chạng vạng vẫn còn ấm áp, đỡ phải nấu nước. 

Bấy giờ thấy bà nội không ở, Đào Đào tới cả quần cũng chưa kéo lên đã chạy tới chậu chơi đùa. Chơi được một lát lại về phòng cầm theo mấy món đồ chơi, còn ném một con vịt hơi vào trong. Một lần không cẩn thận liền làm rơi một cái đao nhựa vào trong, thằng bé liền duỗi tay muốn lấy nó ra. 

Chậu nước này, đối với một thằng nhóc ba tuổi vẫn là quá cao, cũng phải tới ngực nó. 

Đào Đào đành dùng lực nhảy lên. 

"Bịch" một tiếng, Đào Đào liền rớt vào trong chậu. 

Nước trong chậu lập tức bao phủ gần như nửa người trên của thằng bé, vô luận Đào Đào giãy giụa như nào vẫn không có chút sức lực. Nó muốn khóc gọi bà nội cứu mạng nhưng vừa mới mở miệng, nước đã tràn vào. Tay nhỏ nôn nóng đập nước, chân nhỏ cũng liều mạng đá đá. 

Dần dần, động tĩnh trong chậu ngày càng nhỏ. 

Không bao lâu sau, mặt nước trong chậu đã khôi phục lại sự yên ả như trước, chỉ là bên trên có thêm một thân ảnh nho nhỏ lộ lưng ra. 

Hơn nửa tiếng sau, con trai Đào Lượng của Phùng Quế Phân đã quay về. Hôm nay hắn nhận được công việc khẩn cấp, ngày mai phải tới Hồng thị tham gia một buổi hội thảo. 

Vì hội thảo lần này cần hắn đứng lên sân khấu nói nên hắn muốn chuẩn bị trước, thế là trưa hôm đó hắn xin nghỉ về nhà. 

Đi tới cửa, Đào Lượng lại phát hiện cửa nhà đã bị người từ bên ngoài khóa lại, hắn liền đoán là mẹ mình đã dẫn con trai ra ngoài chơi, trong lòng còn tò mò vì sao hôm nay con trai không ngủ trưa. 

Kết quả cửa vừa được mở ra, liền thấy một màn làm lá gan hắn như muốn nứt ra. 

"Đào Đào!!!" 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.     

Phùng Quế Phân xác định cháu trai thật sự đã xảy ra chuyện, cả người như bị mất hồn. Đột nhiên, bà ta như nhớ tới gì đó, chạy như bay quỳ gối trước mặt Vệ Miên: "Cô gái, đều là ta nói lời thiếu đạo đức! Đều là tôi sai! Cầu xin cô, có thể nghĩ cách cứu cháu trai tôi không! Thằng bé mới ba tuổi thôi mà! Ô ô ô---" 

Phùng Quế Phân khóc lóc, nước mắt nước mũi đầy mặt. 

Nhớ lại cháu trai hôm nay vẫn còn mềm mại ôm mình, sao vừa nói như đã không còn nữa chứ! Nếu con dâu biết bà ta ném cháu trai ở nhà ra ngoài nhảy múa, khiến Đào Đào chết... 

Phùng Quế Phân không dám nghĩ nữa: "Cầu xin cô đại sư! Cô cứu nó đi! Cứu nó đi!" 

Bác gái sáu mươi tuổi, ngày thường chú trọng hình tượng tới cỡ nào, lúc này lại mặt xám mày tro quỳ rạp xuống đất khóc tới cả người run rẩy, trên người dính không ít cọng cỏ. Từng tiếng kêu tiếng khóc kia, làm lòng người lên men. 

Vệ Miên thở dài, khom lưng nâng người dậy: "Quá muộn rồi. Tôi cũng không thể ra sức." 

Phùng Quế Phân khóc càng thêm thương tâm. 

Chờ những bác gái khác đỡ người rời đi, Vệ Miên mới lần nữa ngồi xuống ghế gấp. 

Lúc này mọi người nhìn hai chữ [Đoán mệnh] trước quầy hàng của cô, cảm giác đã hoàn toàn xoay chuyển. 

"Cô gái trẻ, lời không chuẩn không lấy tiền kia hiện giờ còn tính không?" Một bà lão bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng. 

Vệ Miên gật đầu: "Tính." 

Những người khác vẫn đang đắm chìm vào chuyện của Phùng Quế Phân cũng nghe được, tức khắc hối hận không thôi. Sao bọn họ lại không nghĩ ra chứ? Lại để người khác đoạt trước?! 

Động tác của bà lão vô cùng nhanh gọn lẹ ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vệ Miên, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại giống hệt cái của cô. 

Vệ Miên: "..." Hiện tại người già đều thời thượng như vậy sao? 

Ánh mắt bà lão sáng ngời, không chút chần chừ nói: "Tôi muốn tính nhân duyên của con gái tôi." 

Bà lão này có ba cô con gái, đứa nhỏ nhất là bà sinh khi đã bốn mươi tuổi, vẫn luôn coi như bảo bối. Hơn nữa vì có hai cô chị cùng nhau nuông chiều, dẫn tới việc từ nhỏ tính tình của con gái út đã có hơi lớn. Đối phương cũng là người có tiền đồ nhất trong ba chị em, cũng là người khó tính nhất. 

Con gái út năm nay ba mươi ba tuổi, vẫn luôn không có ý định kết hôn nên bà lão muốn hỏi một chút, đời này con bé có nhân duyên không. 

Vệ Miên đã không ít lần tính nhân duyên cho người ta, lập tức cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, hỏi bà lão sinh thần bát tự của con gái út. 

Bà lão nói ra, còn cho Vệ Miên xem ảnh chụp gần đây của con gái út. 

Vệ Miên bấm đốt ngón tay tính toán. 

Từ tướng thuật cho rằng ngũ quan của người này xứng với tính tình của ngũ hành. Ngũ quan có thể biểu hiện khí chất của một người, cũng có thể dự báo nghèo hèn; kết hợp với thập nhị tinh cung liền có thể đoán được vận mệnh. 

"Chỉ dựa vào bề ngoài thì con gái của bác đúng là lớn lên rất xuất chúng, nhưng lỗ tai cô ấy hình dáng rõ ràng, trong mềm có cứng đại biểu cho việc cô ấy co được dãn được, làm việc rất biết độ nặng nhẹ. Xương gò má của cô ấy không cao không thấp, no đủ xinh đẹp, thuyết minh cô ấy có một sự uy nghiêm nhất định. Chỉ bằng hai điều này, tôi có thể nhìn ra con gái bác cũng phải thuộc tầng quản lý trong công ty, chức vị còn không thấp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play