Vương Đức Phúc dù sao cũng là tổng quản thái giám cai quản trên dưới hoàng cung, không có chút thủ đoạn như sấm rền thì tuyệt đối không thể ngồi vững được vị trí này. Chẳng bao lâu sau, hắn đã lôi một cung nữ đến trước mặt Đế Trạm.

“Bệ hạ, nô tài tìm thấy trong người nàng ta có chút tàn dư của đoạn trường thảo.”

Cung nữ sợ đến mức vội vàng dập đầu cầu xin: “Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!”

Vừa nhìn thấy nàng ta, Thúy Chi đã trừng to mắt: “Là ngươi! Ngươi lại dám hại nương nương!”

Tuy nàng ấy là cung nữ hầu cận bên cạnh, nhưng việc vụn vặt hàng ngày không thể để một mình nàng ấy gánh vác, vì vậy trong tẩm điện còn có hai cung nữ nhị đẳng hỗ trợ. Kẻ trước mắt chính là một trong số đó.

Tuổi hai nha đầu này còn nhỏ hơn nàng ấy một tuổi, ngày thường nàng ấy thấy các nàng cũng khá thật thà, lúc rảnh rỗi còn hay để ý quan tâm, nào ngờ nuôi chó lại bị chó cắn.

"Thùy Chi cô cô, ta không cố ý hại nương nương! Là Lâm tần nương nương dùng phụ mẫu ta để uy hiếp, ta mới bị ép buộc..." Cung nữ đã khóc đến mức không thành tiếng, hơn nữa giờ nàng ta đã hối hận rồi.

Đế Trạm xưa nay không quan tâm ngươi có lý do gì, phản bội chính là phản bội. Huống hồ đã có lòng tạo phản thì lấy uy hiếp làm cớ còn có ích gì?

“Lôi xuống, chặt ra nuôi cá.”

Hồ cá ăn thịt trong ngự hoa viên vừa đúng hôm nay chưa được cho ăn.

Lời vừa dứt, cung nữ kia khóc lóc thảm thiết cầu xin cứu mạng, nhưng chẳng ai đồng tình, bị thị vệ vô tình lôi đi ngay tại chỗ.

"Vương Đức Phúc, mẫu tộc của Lâm tần là nhà nào?" Ánh mắt Đế Trạm tối sầm.

“Hồi Bệ hạ, Lâm tần là nữ nhi của Hộ bộ Thị lang.”

Đế Trạm mân mê chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, thản nhiên nói: “Vậy thì ném x.á.c nàng ta về đó đi.”

Vương Đức Phúc: “Dạ, Bệ hạ.”

Sau khi Vương Đức Phúc rời đi, vị thái y đang chẩn bệnh trong tẩm điện cũng đi ra ngoài.

Đế Trạm hỏi: “Thế nào?”

"Thể chất của Quý phi nương nương rất tốt, hiện giờ độc tố đã được giải, nửa canh giờ sau sẽ tỉnh lại. Thần kê một phương thuốc, uống trong ba ngày là sẽ hoàn toàn hồi phục." Lúc này thái y mới có thời gian rút khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đế Trạm khẽ gật đầu, chỉ tay gọi một cung nữ đi theo thái y sắc thuốc.

Vào trong tẩm điện, Đế Trạm ngồi bên mép giường, nhìn người đang nhắm mắt ngủ trên giường, tâm trạng của hắn không ai có thể hiểu nổi.

Không biết có phải quá trùng hợp hay không, ban một bát thuốc tránh thai lại vô tình khiến nàng bị thương tổn. Hắn không ngờ chính mình lại không nỡ để nàng c.h.ế.t.

Có lẽ là nàng khác với những nữ nhân kia, hoặc có lẽ là dường như nàng có thể nhìn thấu hắn, khiến hắn không nhịn được mà bị nàng hấp dẫn.

Cứ thế ngồi mãi, đến khi Diệp Hi Âm dần tỉnh lại, vừa thấy hắn, nàng theo bản năng định đứng dậy hành lễ, nhưng bị Đế Trạm ấn trở lại.

"Thân thể ngươi còn yếu, không cần hành lễ." Đế Trạm nói xong thì im lặng.

Tuy cơ thể Diệp Hi Âm còn khó chịu, nhưng lập tức nhận ra cảm xúc của hắn không ổn, liền nhẹ giọng hỏi: “Tâm tình của bệ hạ không tốt sao? Nếu Bệ hạ bằng lòng, có thể nói với thiếp.”

“Là Lâm tần hạ độc ngươi, trẫm đã xử tử nàng ta rồi.”

“Thiếp tạ Bệ hạ.”

"Trẫm còn xử tử toàn bộ người trong Lâm Hoa cung, trừ cung nữ thân cận, ngươi thấy trẫm có tàn bạo?" Đế Trạm nói xong liền chăm chú quan sát sắc mặt nàng.

Diệp Hi Âm nghe vậy thì hơi sững người, nhưng trong mắt không có vẻ sợ hãi, chỉ hỏi một câu: “Là người trong cung thiếp làm sao?”

Đế Trạm thản nhiên đáp: “Phải.”

"Vậy c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, Bệ hạ làm thế ắt có đạo lý của Bệ hạ." Diệp Hi Âm tuy có hơi bất ngờ, nhưng khả năng tiếp nhận rất tốt.

Đế Trạm có phần không hiểu nổi nàng. Rõ ràng những kẻ khác dù có nịnh bợ hắn thế nào, chỉ cần thấy mặt tàn bạo của hắn đều sẽ hoảng sợ, ngay cả người thân duy nhất cũng không ngoại lệ.

Chỉ riêng nàng lại nói hắn làm như vậy ắt có đạo lý.

Là quá ngây thơ, hay là tâm cơ thâm sâu?

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi trước.”

Đế Trạm nói rồi định đứng dậy.

Diệp Hi Âm gọi hắn lại, lấy từ dưới gối ra một túi thơm được thêu rất tinh xảo: “Bệ hạ, đây là thiếp tranh thủ thời gian làm xong, muốn tặng cho Bệ hạ.”

Ban đầu hắn không định nhận, nhưng ánh mắt tràn đầy mong đợi của Diệp Hi Âm khiến hắn vô thức đưa tay đón lấy.

Diệp Hi Âm lập tức mỉm cười rạng rỡ, vội nói: “Thiếp biết một chút về điều hương, tối qua thấy Bệ hạ nhức đầu dữ dội, liền điều chế chút hương an thần. Tuy không trị dứt điểm được, nhưng có thể giúp thuyên giảm đôi chút.”

"Ừm." Lòng Đế Trạm khẽ động, không nói thêm gì, chỉ thản nhiên ừ một tiếng rồi rời khỏi Lâm Hoa cung.

Sau khi về đến Dưỡng Tâm điện, hắn ngồi trước bàn, cẩn thận quan sát túi thơm trong tay, trên đó thêu một đôi uyên ương, sống động như thật. Khi đưa lên mũi ngửi, hương thơm thanh khiết dễ chịu lập tức lan tỏa, quả thật khiến chân mày hắn giãn ra không ít.

"Bệ hạ, đây là quý phi nương nương tặng ngài sao?" Vương Đức Phúc đứng bên cạnh rót trà, ánh mắt lấp lánh quan sát.

Đế Trạm nhàn nhạt nói: “Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.”

Vương Đức Phúc vội đáp: “E là Bệ hạ chưa biết, nữ tử tặng túi thơm cho nam tử chính là biểu thị tình ý. Huống hồ còn thêu một đôi uyên ương...”

"Vương Đức Phúc, hôm nay ngươi nói hơi nhiều thì phải?" Đế Trạm lạnh lùng liếc hắn một cái: “Thứ này, trẫm chỉ là rảnh rỗi nhìn qua một chút.”

Vương Đức Phúc lập tức đổ mồ hôi, cẩn thận hỏi: “Vậy... nô tài mang đi vứt?”

"Cút ra ngoài." Đế Trạm mắng thẳng một câu, Vương Đức Phúc cười hì hì bỏ chạy.

Bệ hạ đúng là cứng miệng, rõ ràng trong lòng đã để tâm, vậy mà lại không chịu thừa nhận.

Sáng sớm vào triều, trên thắt lưng long bào màu đen huyền của Đế Trạm lại treo túi thơm, rơi vào trong mắt mọi người thì vô cùng nổi bật. Đám đại thần không hiểu chuyện còn cảm thấy hôm nay tâm trạng Bệ hạ dường như tốt lên nhiều.

“Bệ hạ, thần có việc muốn tấu.”

Khi Hộ bộ Thị lang bước ra khỏi hàng, tất cả đại thần đều bất giác nghĩ đến tin đồn tối qua.

Bệ hạ g.i.ế.t Lâm tần rồi ném x.á.c về phủ Hộ bộ Thị lang, thậm chí làm cho phu nhân nhà ấy vì sợ hãi mà đổ bệnh, hình như đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Dù không ai biết Lâm tần chọc giận Bệ hạ vì lý do gì, nhưng cũng chẳng ai dám vác cổ ra hỏi.

Giờ người trong cuộc tự mình xuất đầu, bọn họ cứ ngồi im mà xem kịch thôi.

Đế Trạm ngồi trên long ỷ, ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống: “Chuẩn tấu.”

Hộ bộ Thị lang nghiến răng hỏi: “Thần muốn hỏi Bệ hạ vì sao lại g.i.ế.t nữ nhi của thần?”

"Ngươi đang chất vấn trẫm?" Đôi mắt hẹp dài của Đế Trạm hơi nheo lại, không nổi giận mà đầy uy nghi.

"Thần không dám." Hộ bộ Thị lang lập tức cúi đầu quỳ xuống.

Đế Trạm khẽ cười lạnh, người hơi nghiêng về trước, hai tay đặt trên đầu gối, giọng lạnh lẽo: “Trẫm thấy ngươi chẳng những dám, mà còn dám lắm!”

“Không phải muốn biết nữ nhi của ngươi đắc tội trẫm ở chỗ nào sao? Vậy trẫm nói cho ngươi biết.”

“Trẫm muốn g.i.ế.t ai đến lượt ngươi chất vấn sao? Dám động vào người không nên động, để nàng ta còn toàn thây đã là trẫm nhân từ rồi, hiểu chưa? Lâm Thị lang.”

Mặt Hộ bộ Thị lang trắng bệch, dập đầu nói: “Thần... đã hiểu.”

“Thật ngứa mắt, lôi ra chém đi.”

Đế Trạm vừa dứt lời, Hộ bộ Thị lang lập tức sợ đến ngất xỉu, thị vệ nhanh chóng vào lôi ông ta ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, không một ai trên triều dám thở mạnh, sợ bị vạ lây đến mũ ô sa của mình.

“Không có việc thì bãi triều đi, một đám ăn hại.”

Đế Trạm mắng xong phất tay áo rời đi, Vương Đức Phúc cất cao giọng: "Bãi triều!" Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm mà rời khỏi hoàng cung.

Chuyện hôm nay khiến bọn họ hiểu ra: Bệ hạ vẫn là Bệ hạ. Cái vẻ hòa nhã tạm thời bên ngoài chỉ là lớp vỏ ngụy trang. Kỳ thực, hắn vẫn luôn âm thầm ẩn nhẫn chờ thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play