Ba ngày sau, thân thể của Diệp Hi Âm mới hoàn toàn khôi phục. Trong khoảng thời gian này, Đế Trạm cũng thường xuyên đến thăm nàng, chỉ là thời gian dừng lại không lâu, sau đó lại vội vàng trở về Dưỡng Tâm điện xử lý chính vụ.

Chạng vạng, Vương Đức Phúc lại cười tít mắt đến Lâm Hoa cung chúc mừng.

Nàng lại được lật bài tử.

Diệp Hi Âm thầm nghĩ, thật là không để cho nàng nghỉ ngơi thêm một thời gian ư.

Đến Dưỡng Tâm điện, sau khi Diệp Hi Âm vào trong, thấy hắn vẫn đang ngồi phê duyệt tấu chương. Chỉ là lần này hắn lại ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, rồi vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu bảo nàng ngồi xuống.

Diệp Hi Âm vừa ngồi xuống liền nghe Đế Trạm mở miệng: “Ái phi thấy thế nào về tình hình thiên tai ở Giang Nam?”

“Bệ hạ, thần thiếp thân là phi tần, không tiện nghị chính.”

Diệp Hi Âm uyển chuyển từ chối.

“Không sao, chỉ nói suy nghĩ của nàng là được.” Đế Trạm nhìn nàng, ngữ khí không cho phép phản bác.

Diệp Hi Âm nghe vậy đành phải bất đắc dĩ suy nghĩ một hồi rồi mới nói ra quan điểm của mình: “Thần thiếp có nghe sơ qua về tai họa ở Giang Nam, dịch bệnh phát sinh quả thực khó đối phó, nhưng nếu kiểm soát nghiêm ngặt vẫn có thể giữ được thành này.”

“Ồ? Ái phi có cao kiến gì? Đám lão thần kia đều khuyên Cô bỏ thành, vì sao ái phi lại cho rằng có thể cứu?” Thần sắc Đế Trạm mang vài phần thâm ý.

Vì sao? Bởi vì nàng vốn không phải người ở thời không này. Xưa nay cách xử lý nơi đây đều là trực tiếp bóp chết tận gốc để tránh lan truyền, nhưng cách làm này cũng sẽ khiến lòng dân lạnh lẽo, triều đình bất ổn. Đế Trạm thân là hoàng đế, tất nhiên hiểu rõ điều này.

Tuy nói hắn là một bạo quân tàn nhẫn, nhưng cũng là một minh quân đủ tư cách.

“Thần thiếp biết chút y lý, biết có một phương thuốc có thể trị dịch bệnh, lại thêm bố trí tri phủ bản địa ở Giang Nam cô lập người nhiễm bệnh để tập trung chữa trị, những người chưa bị lây nhiễm thì cố gắng không ra ngoài là được. Trong thời gian này, bệ hạ có thể tạm thời đóng thành, vận chuyển một số vật tư thiết yếu để ổn định dân tình nơi đó.”

Diệp Hi Âm vừa dứt lời, Đế Trạm liền nắm cằm nàng hôn lên, thật lâu sau mới buông ra.

“Ái phi lại còn biết đạo cân nhắc thiệt hơn, hửm?” Đế Trạm nhìn nàng đầy dò xét.

“Thần thiếp đọc sách tạp từ nhỏ, cái gì cũng xem qua một ít, phụ thân thần thiếp cũng thường nói thần thiếp không giống nữ tử bình thường.” Diệp Hi Âm bị nghi ngờ nhưng không hề hoảng loạn, ung dung đáp lời.

Đế Trạm ghé vào tai nàng, giọng trầm thấp: “Ái phi của Cô quả là kỳ nữ.”

“Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi.”

Vừa dứt lời, hắn liền bế nàng đi về phía long sàng.

(Sau đó không thể viết)

Sáng sớm hôm sau, Đế Trạm thức dậy từ sớm thay y phục chuẩn bị lên triều, Diệp Hi Âm ngủ chưa bao lâu đã bị động tĩnh đánh thức, nàng mệt mỏi ngồi dậy mở mắt.

Một cung nữ cúi đầu bưng thuốc bước vào, Diệp Hi Âm vừa định với tay cầm thì bị Đế Trạm ngăn lại.

“Đổ thuốc tránh thai đi, về sau cũng không cần uống nữa.”

Cung nữ cúi đầu vâng dạ, không dám nấn ná, vội vã mang thuốc ra ngoài.

Diệp Hi Âm hơi ngạc nhiên nhìn hắn: “Bệ hạ không sợ thần thiếp mang thai long chủng sao?”

Đế Trạm cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, nói: “Nếu mang rồi thì sinh ra, Cô còn không nuôi nổi một đứa trẻ chắc?”

“Ái phi ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa Cô hạ triều rồi cùng ái phi dùng bữa sáng.”

Diệp Hi Âm vốn không phải người rụt rè, nghe vậy liền gật đầu nằm xuống tiếp tục ngủ bù.

Đế Trạm lên triều tiếp tục thảo luận chuyện dịch bệnh Giang Nam, hắn nói ra phương pháp mà Diệp Hi Âm đề xuất tối qua, chúng thần đều kinh ngạc nhưng không ai phản đối.

“Đã không có dị nghị thì cứ làm theo. Về phần vận chuyển vật tư, ai sẽ đảm nhiệm?”

Chúng thần cúi đầu như chim cút, chẳng ai muốn lên tiếng.

Diệp tướng quân lập tức xung phong, ngẩng đầu đầy mong chờ nhìn Đế Trạm.

Ánh mắt Đế Trạm dừng lại trên người ông một thoáng rồi dời đi, tiện tay chỉ một người khác: “Việc này giao cho ngươi.”

Môn hạ Thị lang khóc không ra nước mắt đáp: “Tuân chỉ, bệ hạ.”

Công việc này vừa mệt vừa nguy hiểm, sao vận may lại “tốt” đến thế chứ!

“Bệ hạ, thọ thần của Thái hậu nương nương sắp tới còn chưa đầy một tháng, đây là lễ sách mà Lễ bộ đã chuẩn bị trước, xin bệ hạ xem qua.”

Thấy đã bàn xong chính sự rườm rà, Lễ bộ Thượng thư liền trình sách lễ.

Vương Đức Phúc đi lấy danh sách, cung kính đưa cho Đế Trạm.

Đế Trạm lật qua xem đại khái rồi gật đầu: “Cứ làm như vậy đi.”

“Ba ngày sau bệ hạ có muốn tự mình nghênh đón Thái hậu hồi cung không?” Lễ bộ Thượng thư do dự một lúc lại hỏi.

Thái hậu quanh năm lễ Phật, mỗi năm đều đến chùa tụng kinh một tháng.

Triều đình nhất thời yên lặng, đúng lúc Lễ bộ thượng thư thấp thỏm bất an, chỉ nghe Đế Trạm lạnh nhạt nói: “Cô bận chính sự, để thừa tướng thay mặt đi.”

Thừa tướng đứng im từ đầu đến giờ nghe thấy gánh nặng đổ lên người mình, khóe miệng khẽ giật: “Lão thần tuân chỉ.”

Không ai tấu nữa, Đế Trạm tuyên bố hạ triều.

Trên đường về Dưỡng Tâm điện, Vương Đức Phúc tinh ý nhận ra tâm trạng của hắn không tốt, liền càng thêm hầu hạ cẩn thận.

Trong điện, Diệp Hi Âm đang thay y phục, không phát hiện Đế Trạm đã trở lại. Chỉ thấy hắn phất tay, toàn bộ cung nữ, thái giám đều lặng lẽ lui ra ngoài.

Long tiên hương thơm ngát lan tỏa, Diệp Hi Âm vừa định quay đầu thì eo đã bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, nàng không khỏi bật ra một tiếng kêu khẽ, như oán như mừng.

“Hình như Ái phi rất thích ăn mặc giản dị.”

Không cài trâm ngọc, y phục nhã nhặn nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Bộ dáng này tuy hiếm gặp, lại chẳng tầm thường chút nào.

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên sau lưng, Diệp Hi Âm khẽ run mi, “Không... không đẹp sao…”

Đế Trạm bật cười trầm thấp, trong giọng nói mang vài phần trêu chọc: “Đẹp, ái phi rất đẹp.”

Diệp Hi Âm cắn môi…

“Bệ hạ… tha cho thần thiếp…”

Đế Trạm tiếc nuối thu tay lại, đích thân vuốt phẳng tà váy vừa bị làm nhăn của nàng.

Thấy vậy, mặt Diệp Hi Âm đỏ bừng, vội vã chạy ra ngoài.

Bữa sáng trong điện bên đã được dọn sẵn, chỉ chờ hai người đến dùng.

Diệp Hi Âm vừa đến, Đế Trạm cũng lập tức bước vào. Hắn lập tức kéo nàng đang định tránh đi, như bất đắc dĩ nói: “Vì sao Ái phi lại trốn Cô?”

Khi nhìn thấy nàng, hắn không nhịn được mới đối xử với nàng như thế, không ngờ lại khiến nàng sợ mà trốn tránh.

“Không có.” Diệp Hi Âm tránh ánh mắt hắn, phủ nhận.

Nàng cũng không rõ vì sao lại muốn tránh hắn, có lẽ vì giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại trắng trợn như vậy, dù lúc đó trong điện không có ai, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Trước kia thấy hắn đâu phải người ham mê sắc dục như thế.

Đế Trạm nâng cằm nàng lên để nàng nhìn hắn: “Vậy thì nhìn Cô, chẳng lẽ Cô rất xấu?”

Diệp Hi Âm lập tức phản bác: “Bệ hạ sao có thể xấu được, bệ hạ là nam nhân tuấn mỹ nhất mà thần thiếp từng gặp.”

Nàng không nói dối. Xuyên qua bao nhiêu thế giới, nam nhân trước mặt là người có dung mạo xuất sắc nhất trong tất cả những người nàng từng gặp.

Hình như Đế Trạm rất hài lòng với lời của nàng, khóe môi cong lên, buông cằm nàng ra rồi ngồi xuống: “Dùng bữa đi, ái phi đứng đó không đói sao?”

Diệp Hi Âm nghe vậy lập tức cảm thấy bụng đói cồn cào, cũng chẳng màng xấu hổ, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Đế Trạm không cần nàng hầu hạ gắp thức ăn, điều này khiến Diệp Hi Âm thấy thoải mái hơn hẳn.

Ăn đến cuối, nàng phát hiện đồ ăn ở Dưỡng Tâm điện không chỉ ngon mà còn phong phú hơn nhiều, trong lòng không khỏi tính toán, sau này có nên mặt dày đến đây ăn ké hay không?

Với nàng, uất ức điều gì cũng chịu được, chỉ không thể uất ức cái bụng.

Trong lúc nàng đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy eo có điều lạ, lập tức hoàn hồn, thấy Đế Trạm đang buộc lên eo nàng một miếng ngọc bội dương chi thượng hạng. Nhìn kỹ thì không chỉ chất ngọc trong suốt tinh khiết, bề mặt mượt mà không tì vết, bên trong lại càng không có chút tạp chất nào.

“Bệ hạ?”

Nàng nghi hoặc cất tiếng.

Sau khi buộc xong, ánh mắt Đế Trạm hiếm khi ôn hòa: “Lần trước ái phi thêu cho Cô túi thơm uyên ương, đây là quà đáp lễ của Cô cho ái phi.”

Một bên, Vương Đức Phúc nhìn thấy, lập tức mở to mắt, đây chẳng phải là thứ mà bệ hạ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play