Nam tử khoác long bào màu đen ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, đầu đội mũ miện có tua ngọc đen, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ yêu mị. Lúc này phượng mâu tràn đầy vẻ tùy ý, hắn nghiêng người dựa vào long ỷ, tay nâng chén rượu mạnh nhấp một ngụm, ánh mắt rơi xuống thân ảnh mềm mại uyển chuyển của vũ cơ bên dưới, vẻ mặt rõ ràng không chút hứng thú.
Bỗng nhiên, hắn hất văng chén rượu, một cước đá đổ án ngữ, gầm lên giận dữ: “Một lũ phàm tục! Lôi tất cả ra ngoài c.h.é.m!”
Sắc mặt vũ cơ đại biến, đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng không một ai dám thương xót các nàng ta, rất nhanh đã bị thị vệ vô tình lôi đi.
Trong điện, các đại thần đều kinh hoàng quỳ rạp xuống, đồng thanh hô: “Bệ hạ bớt giận——”
“Hôm nay tâm tình của Trẫm vô cùng không tốt, nếu Trẫm không vui lên được, các ngươi cũng đừng hòng bước chân ra khỏi đại điện này.”
Đế Trạm là bạo quân danh tiếng lẫy lừng, không ai dám nghi ngờ lời hắn nói, ai nấy đều túa ra mồ hôi lạnh, dốc hết bản lĩnh chỉ mong hắn hài lòng.
“Bệ hạ, đây là dạ minh châu cực hiếm mới được tiến cống từ Tây Vực, chỉ một viên đã có thể soi sáng cả gian phòng.”
“Chướng mắt.”
“Bệ hạ, đây là thư họa tuyệt tích trăm năm thần đã đặc biệt tìm được.”
“Tầm thường.”
“Bệ hạ, đây là con ngựa lùn cực kỳ có linh tính.”
“Xấu xí.”
“Nếu những thứ các ngươi dâng lên đều là rác rưởi như này, trẫm sẽ lập tức chém các ngươi!”
Ngay khi Đế Trạm vô cùng mất kiên nhẫn, Tướng quân đương triều là Diệp tướng quân vội vàng quỳ xuống, cao giọng nói: “Bệ hạ! Lão thần xin hiến nữ nhi!”
Chúng thần lập tức lộ vẻ như nhìn kẻ ngu ngốc.
Bệ hạ có bao nhiêu mỹ nhân cũng không để vào mắt, ngươi cho rằng nữ nhi nhà ngươi có thể được hay sao?
Diệp tướng quân bị vô số ánh mắt khinh thường chiếu tới, nhưng vẫn cắn răng nói: “Bệ hạ! Nữ nhi của lão thần có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tuyệt không phải phàm tục, xin bệ hạ nhìn qua một lần!”
Đế Trạm hơi có chút hiếu kỳ, gật đầu: “Chuẩn.”
Diệp tướng quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội lui xuống sắp xếp.
Dưới ánh mắt không mấy mong chờ của mọi người, một nữ tử vận bạch y, khuôn mặt che mạng, khẽ cúi đầu bước vào. Mái tóc nàng được buộc gọn bằng một dải lụa đỏ đơn giản, mày ngài trên lớp mạng che mặt uốn lượn như vẽ, dáng người yêu kiều cao quý, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta ngỡ như tiên tử hạ phàm.
Tất cả mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi, ngay cả Diệp tướng quân cũng kinh ngạc đến ngây người.
Cảnh tượng này không lọt khỏi ánh mắt của Đế Trạm.
“Thần nữ Diệp Hi Âm, bái kiến bệ hạ.”
Giọng nàng thanh lãnh, trong trẻo như suối, lọt vào tai khiến người nghe khoan khoái dễ chịu.
Đế Trạm từ trên cao nhìn xuống, thần sắc lạnh nhạt: “Sở trường là gì?”
“Thần nữ giỏi múa.”
“Cũng được, cứ xem thử trước.” Đế Trạm nghe vậy, ánh mắt hiện lên tia thất vọng, tựa lưng về sau nhắm mắt lại, vẻ hứng thú giảm hẳn.
Đáy mắt cụp xuống của Diệp Hi Âm thoáng lóe tia sáng, khi nhạc vang lên, vạt áo nàng khẽ lay dù không có gió, thân hình như tiên giữa trần tục. Nàng múa theo tiếng nhạc, động tác không chỉ tinh tế mà còn quyến rũ, từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều khiến người ta không rời mắt nổi.
Ngay lập tức trong điện vang lên vô số tiếng tán thưởng không ngớt.
Đế Trạm nghe tiếng động thì mở mắt, thân ảnh đang múa in vào mắt, chỉ một khắc sau, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh diễm, rồi lập tức bị điệu múa ở trung tâm đại điện thu hút.
Hắn không kìm được mà ngồi thẳng dậy, hứng thú ngắm nhìn nàng múa.
Dù nói rằng rất đẹp, nhưng cũng chỉ khiến hắn có chút kinh diễm nhất thời mà thôi.
Điệu múa kết thúc, Diệp Hi Âm hơi cúi người hành lễ: “Thần nữ múa xong rồi.”
Đế Trạm cong môi tà mị, lập tức từ trên bậc thang, chậm rãi bước xuống, đến trước mặt nàng, đưa tay thon dài nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt hắn sắc lạnh đầy uy nghi: “Múa không tệ, đã có hôn phối chưa?”
Diệp Hi Âm sững lại, đáp: “Có rồi.”
Hắn buông cằm nàng ra, giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu, không cho phép phản kháng: “Ngày mai, ngươi lập tức nhập cung làm phi.”
Nói xong hắn phất tay áo rời khỏi đại điện.
Hắn vừa đi, các đại thần đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Hi Âm không khỏi có phần thèm muốn và suy tư.
Diệp Hi Âm không để tâm đến ánh nhìn của bọn họ, cùng Diệp tướng quân rời cung về phủ tướng quân. Vừa về đến, nàng không để ý đến vẻ muốn nói lại thôi của Diệp tướng quân, lập tức trở về viện của mình.
“Chuẩn bị xong nước tắm chưa?”
Tiểu nha hoàn thân cận vội gật đầu: “Trước khi tiểu thư trở về đã chuẩn bị rồi, có cần tắm ngay không ạ?”
“Ừ.”
Diệp Hi Âm đi vào phòng tắm cởi áo, một chân bước vào thùng tắm đầy sữa tươi.
Trên mặt nước còn lơ lửng không ít cánh hoa, che đi thân hình mềm mại quyến rũ của nàng. Tiểu nha hoàn vừa xoa bóp vai cho nàng, vừa tò mò hỏi: “Tiểu thư, vì sao người tắm thôi mà lại rườm rà phức tạp thế này?”
Diệp Hi Âm đưa đầu ngón tay điểm chút son đỏ khẽ bứt một cánh hoa, cong môi cười nhẹ: “Bởi vì làn da của nữ nhân chính là gương mặt thứ hai, chẳng phải nên bảo dưỡng cho tốt sao?”
Đế Trạm là đế vương, tất nhiên đã gặp qua vô số mỹ nhân. Nếu nàng muốn được hắn nhìn bằng con mắt khác, ngoài dung mạo vóc dáng, càng không thể thiếu công phu tâm kế.
Lúc này một nha hoàn khác vào báo: “Tiểu thư, tướng quân nói sau khi tắm xong, người đến thư phòng một chuyến.”
Diệp Hi Âm nhàn nhạt đáp: “Biết rồi.”
Tắm xong, Diệp Hi Âm thay y phục đơn giản, xõa mái tóc dài như tơ lụa, đi tới thư phòng.
Diệp tướng quân ngồi lặng ở đó, vừa thấy nàng liền nói thẳng: “Ngươi không phải nữ nhi của ta.”
Diệp Hi Âm nghe vậy khẽ nhướn mày, cong môi không phủ nhận: “Đúng vậy, quả thật là ta không phải.”
“Nữ nhi của ta đâu?” Diệp tướng quân nhíu mày hỏi.
“Ta chính là nữ nhi của người, phụ thân.”
Giây kế tiếp, hai mắt Diệp tướng quân ngây dại, ngồi bất động, lặp lại lời nàng vừa nói.
“Đúng, ngươi là nữ nhi của ta.”
【Đã chỉnh sửa ký ức hoàn tất】
Diệp Hi Âm dùng tâm niệm hỏi hệ thống: “Ngươi chắc chắn là sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ công lược lần này, ta có thể trọng sinh?”
【Đúng vậy, ký chủ.】
“Hy vọng là như vậy.”
Diệp Hi Âm trở về viện của mình, lập tức nghỉ ngơi sớm, không hề mất ngủ vì ngày mai phải nhập cung.
Về phần hôn ước trên người nguyên chủ, giờ đã coi như phế bỏ, nàng cũng không quan tâm người kia cảm thấy thế nào.
Sáng sớm hôm sau, nàng bị gọi dậy rửa mặt chải đầu từ sớm. Vừa thay y phục xong, công công truyền chỉ trong cung đã đến đúng giờ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trưởng nữ phủ Diệp tướng quân Diệp Hi Âm, phong làm Quý phi, lập tức nhập cung!”
Công công cười chúc mừng: “Quý phi nương nương, mau tiếp chỉ.”
Diệp Hi Âm nhận thánh chỉ, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn lập tức dâng hà bao đã chuẩn bị sẵn cho công công.
Công công cầm lấy hà bao, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Quý phi nương nương chuẩn bị xong thì theo nô tài nhập cung đi thôi.”
Cuối cùng, Diệp Hi Âm ngồi lên kiệu loan, dưới ánh mắt không nỡ của Diệp tướng quân, cao cao tại thượng được đưa vào cung.
Đế Trạm đăng cơ đã hơn bốn năm, tuy hậu cung có không ít phi tần, nhưng vẫn chưa lập hậu, thậm chí chưa từng bước chân vào hậu cung. Các phi tần đó hoàn toàn chỉ để trang trí.
Hắn cũng đã bãi bỏ tuyển tú bao lâu nay, hiện giờ đột nhiên nạp phi, lại còn phong phân vị cao thế này, khiến người người bàn tán, nhưng không ai đoán được hắn đang tính toán điều gì.
“Quý phi nương nương, Lâm Hoa cung này là nơi gần Dưỡng Tâm điện nhất, hơn nữa bệ hạ chỉ ban riêng một mình ngài ở đây. Ngài là người duy nhất có được đặc ân này.”
Công công cười nịnh nọt xong mới rời đi hồi bẩm với Dưỡng Tâm điện.
Diệp Hi Âm đánh giá một lượt bên trong tẩm điện, liền cho lui toàn bộ cung nữ thái giám, chỉ giữ lại nha hoàn thân cận là Thúy Chi đi theo nàng vào cung.
“Bản cung muốn ngủ bù, ngươi đi chuẩn bị đồ dùng cho tối nay.”
Sau khi Thúy Chi lui ra, Diệp Hi Âm an tâm nằm xuống giường ngủ bù.
Ban ngày Đế Trạm không bao giờ bước vào hậu cung, nên nàng hoàn toàn yên tâm không cần đón giá. Còn buổi tối…
Cứ chờ xem vậy.