Trời vừa sập tối, Diệp Hi Âm đã sớm đốt hương, tắm gội xong xuôi, sau đó liền ra luyện múa trong sân điện.

Hôm nay nàng vận một bộ váy dài lụa mỏng màu đỏ, càng tôn lên làn da vốn đã trắng như tuyết, mái tóc đen buộc hờ bằng dải lụa cùng màu, theo từng nhịp múa mà đung đưa theo gió, từng bước chân đều toát lên nét phong tình muôn vẻ.

Vũ khúc vừa dứt, Diệp Hi Âm vừa xoay người liền phát hiện Đế Trạm không biết đã đứng phía sau tự bao giờ, cũng chẳng rõ đã lặng lẽ ngắm nhìn nàng bao lâu.

Nàng vội vàng quỳ gối hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, thần thiếp không biết bệ hạ giá lâm, xin bệ hạ thứ tội.”

Đế Trạm tiến đến, đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, dung nhan tựa tiên tử lập tức đập vào mắt hắn, lại gần thêm chút nữa còn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ nàng lan ra.

Hắn hơi nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Cố ý?”

Tất nhiên là ám chỉ chuyện nàng múa trong sân vừa rồi, hắn tuyệt chẳng tin chuyện vô tình trùng hợp như vậy.

Diệp Hi Âm cong môi cười, mày mắt như họa: “Vừa rồi thần thiếp đang nhung nhớ bệ hạ, không ngờ bệ hạ thật sự lại tới.”

“Nhung, nhớ, trẫm?” Đế Trạm buông tay, vuốt nhẹ đầu ngón tay còn vương hơi ấm, thần sắc hàm chứa thâm ý: “Ba chữ này, tai trẫm đã nghe đến mọc kén, nhàm chán lại vô vị.”

Hắn triệu nàng vào cung cũng chỉ là lúc đó nổi hứng mà thôi, vốn dĩ tối nay cũng chẳng định tới hậu cung, chỉ là nửa đường đột nhiên nhớ đến nàng, liền ngẫu nhiên đổi hướng mà đến đây.

Hậu cung toàn những phấn son tục tằn, hắn tự nhiên chẳng buồn để mắt tới.

Nhưng nàng lại có đôi phần khác biệt.

Tốt nhất là nàng có thể khiến hắn hứng thú thêm được chút nào hay chút ấy, nếu không về sau thật sự sẽ quá nhàm chán.

“Nhung nhớ bệ hạ chỉ là một phần, phần còn lại là thần thiếp đã nấu một bát mì trường thọ định đưa tới cho bệ hạ.” Diệp Hi Âm liếc nhìn Thúy Chi, Thúy Chi vội dâng mì trường thọ lên.

Đế Trạm thoáng ngẩn ra nhìn bát mì, khi ánh mắt quay lại trên người nàng thì đã thêm vài phần dò xét.

“Diệp quý phi là có ý gì?”

“Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua là thánh thọ của bệ hạ, thần thiếp chưa kịp dâng lễ vật. Bát mì trường thọ này, nếu tối nay bệ hạ không tới, thần thiếp cũng sẽ đích thân đưa đến cho bệ hạ.”

Đế Trạm nhìn nàng thật sâu, rồi vén long bào ngồi xuống bên bàn trong sân, Vương Đức Phúc vội tiến lên lấy ngân châm thử độc.

Thấy ngân châm không đổi màu, Vương Đức Phúc mới nói: “Bệ hạ, không có độc.”

Đối với việc này, Diệp Hi Âm chẳng hề để tâm, cũng không thấy có gì bất thường, hắn thân là hoàng đế, cảnh giác với chuyện ăn uống cũng là điều nên làm.

Đế Trạm cúi mắt, cầm đũa nếm một miếng, mùi vị lại ngoài dự đoán là không tệ.

“Bệ hạ cảm thấy thế nào?” Diệp Hi Âm mỉm cười hỏi.

Đế Trạm nhàn nhạt gật đầu: “Cũng không tệ.”

“Bệ hạ đã thấy không tệ thì nên ăn thêm mấy miếng nữa. Lần đầu thần thiếp xuống bếp, còn hơi vụng về, cũng sợ làm không ngon.”

Diệp Hi Âm đưa ánh mắt rạng rỡ nhìn hắn.

Đế Trạm liếc thấy ngón tay nàng phồng rộp vì bỏng, tay khẽ khựng lại, mím môi xem như nể mặt mà ăn thêm mấy miếng nữa, rồi mới đứng dậy nói: “Trẫm còn tấu chương chưa phê, đi trước.”

Dứt lời liền không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Người vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt nàng lập tức tan biến, nhàn nhạt phân phó Thúy Chi: “Đi lấy thuốc mỡ trị bỏng tới.”

Vết thương trên tay nàng thật sự đau c.h.ế.t đi được, nếu không phải cố ý để lại cho hắn thấy, thì cũng chẳng để nó lâu đến thế.

“Nương nương, về sau cứ để cung nhân làm chuyện này, thân thể nương nương cao quý, sao có thể đích thân xuống bếp?”

Thúy Chi vừa đau lòng bôi thuốc cho nàng, vừa mở miệng khuyên.

Diệp Hi Âm kiên quyết lắc đầu: “Bổn cung tự có chủ ý.”

Hắn quen nhìn những kẻ khúm núm nịnh hót, lòng dạ đa nghi cực độ, những phương pháp thông thường tuyệt đối không thể đi vào lòng hắn, chỉ có thể dùng chân tình mà thử.

Hôm sau, công công từ sáng sớm đã đưa thuốc mỡ tới, tiện thể còn mang theo không ít ban thưởng. Diệp Hi Âm nghe xong thì khẽ cong môi.

Xem ra, cá đã mắc câu rồi.

“Phiền công công thay bổn cung tạ ơn bệ hạ.” Diệp Hi Âm mỉm cười nói.

Công công cũng cười theo: “Diệp quý phi nương nương yên tâm, lời của nương nương, nô tài nhất định sẽ truyền đạt lại với bệ hạ.”

Ai ngờ công công vừa rời đi không bao lâu, thì lại có một vị khách không mời mà tới.

“Nương nương, Chu quý phi tới.” Sắc mặt Thúy Chi lộ rõ vẻ lo lắng: “Chu quý phi mang khí thế hùng hổ, nhất định không có ý tốt. Nương nương, hay là chúng ta không gặp thì hơn?”

“Nàng ta cũng là quý phi, ngươi nghĩ có thể ngăn được sao?”

Diệp Hi Âm nghiêng mình nằm trên tháp quý phi, nhắm mắt phe phẩy quạt, trong lòng đã sớm có tính toán.

“Nhưng mà…” Thúy Chi còn chưa kịp nói xong, bên ngoài đã ồn ào, trực tiếp cắt ngang lời nàng.

“Chu quý phi, ngài không thể vào!”

“Tiện tỳ! Dám ngăn bổn cung, còn không lôi ra ngoài trượng tễ*!”

“Chu quý phi tha mạng! Tha mạng!”

Thúy Chi lo đến mức sắc mặt trắng bệch, còn Diệp Hi Âm thì vẫn điềm nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề biến sắc.

Lúc này, một nữ tử có dung mạo xinh đẹp, y phục hoa lệ bước vào. Nàng ta lập tức nhìn thấy Diệp Hi Âm đang nghiêng mình nằm đó, ánh mắt lập tức loé lên tia ghen ghét, trong lòng thầm rủa: hồ ly tinh thật giỏi quyến rũ.

“Ngươi đúng là trấn định thật đấy, thấy bổn cung còn không mau hành lễ!” Chu quý phi lập tức quát lớn.

Lúc này Diệp Hi Âm mới chậm rãi mở mắt, lười nhác liếc nàng ta một cái rồi thản nhiên mở miệng: “Bổn cung hỏi Chu quý phi một câu, bổn cung là phân vị gì?”

Chu quý phi có vẻ mặt khinh thường: “Chẳng qua cũng chỉ là một quý phi.”

“Thì ra Chu quý phi cũng không ngốc, đã biết bổn cung và ngươi đều là quý phi, vậy tại sao bổn cung phải hành lễ với ngươi?” Diệp Hi Âm nói xong liền ném quạt, trực tiếp phản kích.

“Láo xược! Ngươi có biết phụ thân bổn cung là ai không? Phủ tướng quân nhị phẩm nhà ngươi tính là cái thá gì!”

Chu quý phi tức giận, lập tức đem gia thế ra thị uy.

Hừ, một nữ nhân ngu ngốc đến thế mà vẫn có thể sống sót trong hậu cung, đúng là chuyện lạ. Có lẽ là do Hoàng đế chưa từng đặt chân vào hậu cung chăng?

"Vậy thì sao?" Diệp Hi Âm mỉm cười nhìn nàng ta. “Chẳng hay Chu Quý phi có từng nghe nói tức giận sẽ sinh nếp nhăn? Nhìn trán của ngươi bây giờ đã có ba đường rồi đấy.”

Trư Quý phi hoảng hốt đưa tay sờ lên trán mình, chợt nhận ra bản thân bị mất mặt, tức giận không chịu nổi, liền lập tức ra lệnh cho cung nữ đi theo: “Thật là quá quắt! Người đâu, đập cho bản cung!”

Đám cung nữ mà Chu Quý phi mang đến lập tức cầm được gì là ném cái đó. Gương mặt Thúy Chi đứng bên cạnh đã sớm trắng bệch vì kinh sợ trước cảnh tượng này.

Diệp Hi Âm chau mày, vừa đứng dậy định ngăn cản thì một chén trà nóng đã hắt thẳng tới mặt nàng. Nàng lập tức giơ tay áo che mặt, may mà phản ứng kịp thời nên không bị bỏng vào mặt.

"Thật đáng tiếc, Diệp Hi Âm, lại không tạt trúng mặt ngươi." Chu Quý phi đắc ý nói, buông tay để chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.

Diệp Hi Âm không quan tâm đến cánh tay đang âm ỉ đau, nheo mắt lạnh giọng nói: “Ngươi không sợ bị Bệ hạ trách tội sao?”

“Bệ hạ chưa từng đặt chân vào hậu cung nửa bước, đừng nói là hỏi đến chuyện hậu cung. Đêm qua Bệ hạ chỉ ghé qua cung của ngươi một lát cũng chỉ là do vận may thôi, ngươi thật sự nghĩ Bệ hạ để mắt tới ngươi sao?”

Chu Quý phi châm chọc xong, thấy mọi thứ cũng đã bị đập phá kha khá liền đắc ý đưa người rời đi, dáng vẻ kiêu ngạo ngạo nghễ.

Người vừa đi khỏi, Thúy Chi liền đỏ hoe mắt bước lên: “Nương nương, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Diệp Hi Âm vén tay áo, làn da nơi cánh tay đã đỏ bừng, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là đặt trên làn da trắng muốt của nàng thì trông có phần ghê người.

Thúy Chi vội vàng lấy thuốc trị bỏng thoa cho nàng, vừa bôi thuốc vừa khóc không ngừng.

"Không sao, lát nữa sắp xếp người vào dọn dẹp điện cho sạch sẽ." Diệp Hi Âm bôi thuốc xong thì buông tay áo xuống, xoay người vào nội điện nghỉ ngơi.

Diệp Hi Âm ngủ một giấc mơ mơ màng màng, trong mộng mơ hồ cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm nàng, liền từ từ mở mắt ra.

Cho đến khi nhìn thấy người đang ngồi bên giường không biết đã bao lâu, Diệp Hi Âm kinh ngạc vội vàng muốn ngồi dậy hành lễ, kết quả bị một bàn tay ngăn lại.

“Không cần, bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Ánh mắt Đế Trạm rời khỏi cánh tay đỏ rực của nàng, tay còn lại nhẹ gõ lên đầu gối, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Bệ hạ, thần thiếp đau quá.”

Viền mắt Diệp Hi Âm đỏ hoe, ngấn lệ rưng rưng, dịu dàng nhào vào lòng hắn. Vừa dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nước mắt đã như không thể ngăn lại mà tuôn xuống.

Khoảnh khắc nàng nhào vào lòng hắn, thân thể hắn không khỏi cứng đờ, theo bản năng muốn cau mày đẩy ra, nhưng khi những giọt lệ nóng hổi rơi xuống mu bàn tay hắn, hắn bất chợt lại thấy do dự.

Hương thơm thoang thoảng, không ngờ lại dễ chịu đến thế. Đế Trạm không kìm được đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của nàng, trong lòng bỗng trào lên chút ác ý kỳ lạ, giọng điệu có phần hung dữ: “Không được khóc.”

Diệp Hi Âm khẽ run mi, hít mũi rồi cố gắng kìm nước mắt, dáng vẻ uất ức mà lại cố tỏ ra kiên cường, quả thực khiến người ta thương xót khôn nguôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play