Hắn nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng đặt ngồi trên đùi mình, tay bóp cằm nàng khẽ nâng lên rồi cúi đầu hôn xuống.

Diệp Hi Âm ngoan ngoãn đáp lại, khiến nụ hôn của hắn ngày càng sâu.

Một lúc lâu sau, hắn mới buông môi nàng ra, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ đôi môi hơi sưng đỏ, khẽ nói: “Hầu hạ trẫm tắm rửa.”

Diệp Hi Âm mỉm cười đáp lời: “Tuân chỉ, bệ hạ.”

Hậu điện của Dưỡng Tâm điện có một bể tắm cực lớn, toàn hoàng cung cũng chỉ có duy nhất một nơi như vậy.

Diệp Hi Âm đứng trước mặt Đế Trạm, vóc dáng nhỏ nhắn, chiều cao chỉ vừa chạm tới ngực hắn. Khi nàng cúi đầu cởi y phục cho hắn, không hề phát giác ra ánh mắt thâm trầm của hắn vẫn dõi theo.

Y phục… dần rơi xuống… cho đến khi bên tai vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Nhưng hắn chẳng nói gì, cứ thế bước chân trần vào bể tắm, Diệp Hi Âm ngoan ngoãn đứng bên hầu hạ.

Đế Trạm ngước mắt nhìn dáng vẻ chăm chú của nàng, đột nhiên nảy sinh ý định trêu đùa, nhẹ nhàng kéo một cái liền kéo Diệp Hi Âm rơi tõm vào bể nước.

“Ào—”

Diệp Hi Âm trồi lên từ dưới nước, tóc tai ướt sũng dính sát vào mặt, áo lụa mỏng vốn đã nhẹ càng thêm dán sát vào thân thể, càng lộ rõ dáng người yểu điệu, nàng hoang mang nhìn hắn, ánh mắt tựa như mang theo móc câu khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu.

“Lại đây.” Giọng hắn khàn khàn vang lên.

Hàng mi dày khẽ run, Diệp Hi Âm nghe lệnh bước tới, giây tiếp theo liền bị kéo vào lồng ngực nóng rực…

……

(không thể viết tiếp)

Động tĩnh trong Dưỡng Tâm điện kéo dài đến khi trời sáng rõ mới yên ắng trở lại. Vương Đức Phúc đã chờ sẵn bên ngoài từ lâu. Đợi Đế Trạm mặc chỉnh tề bước ra, hắn liếc nhìn cánh cửa, hỏi: “Bệ hạ, người có giữ lại không?”

Đế Trạm khựng lại, trầm mặc một lát rồi nói: “Ban thuốc tránh thai.”

Rồi lại bổ sung: “Chờ nàng tỉnh, không cần đánh thức.”

Vương Đức Phúc vội đáp ứng, sắp xếp mọi việc rồi cùng Đế Trạm vào triều.

Khi Diệp Hi Âm tỉnh dậy, Thúy Chi đã chờ sẵn bên giường, vội vàng đỡ nàng dậy, nhìn thấy dấu vết trên người nàng thì đỏ mặt.

“Nương nương thấy trong người có gì khó chịu không ạ?”

Diệp Hi Âm khẽ nhíu mày, rồi lại lắc đầu: “Không sao.”

Chỉ là nàng không ngờ thể lực của người kia lại tốt như thế, xem ra việc hầu hạ thị tẩm cũng chẳng dễ dàng gì.

Lúc này, một cung nữ của Dưỡng Tâm điện bưng thuốc đến, sắc mặt Thúy Chi lập tức trở nên khó coi, nhưng Diệp Hi Âm lại rất điềm tĩnh, bưng bát thuốc uống cạn.

“Thúy Chi, thu dọn một chút, hồi Lâm Hoa cung thôi.”

Nàng rất buồn ngủ, cần ngủ bù một giấc.

Thúy Chi ôm một bụng tâm sự giúp nàng rửa mặt chải đầu, rồi đỡ nàng lên loan giá trở về Lâm Hoa cung.

Hôm nay triều chính có nhiều việc, Đế Trạm xử lý xong trở lại Dưỡng Tâm điện thì Diệp Hi Âm đã rời đi, hắn nhìn tẩm điện bỗng chốc trở nên trống trải, khẽ mím môi.

Hắn mở miệng: “Vương Đức Phúc.”

Vương Đức Phúc lập tức bước vào, hỏi: “Bệ hạ có gì sai bảo?”

“Lúc nàng uống, thế nào?”

Vương Đức Phúc ngẩn người, rồi mới dè dặt trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, Quý phi nương nương không nói gì, theo lời cung nữ thì dường như không hề do dự.”

Đế Trạm nhíu mày, Vương Đức Phúc đứng tại chỗ bất an lau mồ hôi trán.

“Thôi, lui đi.” Đế Trạm phất tay tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Vương Đức Phúc thở phào nhẹ nhõm lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Đồ đệ đứng ngoài thấy vậy tò mò bước tới hỏi: “Sư phụ, người sao thế?”

Hắn vỗ đầu đồ đệ một cái, dặn dò: “Nhớ kỹ, sau này phải cung kính với Quý phi nương nương một chút.”

Dù gì cũng theo bệ hạ bao năm, nếu không hiểu lòng người, làm sao leo đến vị trí hôm nay?

Bầu trời trong hậu cung này, e là sắp đổi rồi.

Diệp Hi Âm ngủ một giấc tới tận chiều, tỉnh lại thấy bụng đói đến mức sắp c.h.ế.t, bèn sai Thúy Chi truyền bữa.

“Nương nương, tuy hiện giờ người được thánh sủng, nhưng trong hậu cung, con nối dòng vẫn là quan trọng nhất.” Thúy Chi thở dài, nếu bệ hạ cứ quyết không để nương nương mang thai long chủng, thì ân sủng một thời cũng chẳng đảm bảo được gì.

“Lo cho hiện tại là được.” Diệp Hi Âm thản nhiên ăn cơm.

Tuy hắn đã phá lệ thân mật cùng nàng, nhưng bản tính đa nghi vẫn khiến hắn giữ khoảng cách. Giờ chỉ còn một bước cuối cùng, thiếu gió Đông là đủ.

Khi nàng định gắp một món ăn, hệ thống trong đầu bỗng phát cảnh báo.

【Cảnh báo, sau khi kiểm tra, món ăn này có độc】

Nàng khựng tay, hỏi trong lòng: “Có gây c.h.ế.t người không?”

【Không c.h.ế.t ngay, nhưng để lâu thì cũng c.h.ế.t】

Sắc mặt Diệp Hi Âm không đổi, gắp một đũa đưa vào miệng, từ tốn nhai nuốt, đồng thời ánh mắt của một cung nữ nào đó cũng bị nàng thu hết vào đáy mắt.

Nàng lạnh lùng cười, cơn gió Đông cần thiết, chẳng phải đã đến rồi sao?

Chưa bao lâu sau, Diệp Hi Âm bỗng đau đớn ôm bụng, phun ra một ngụm máu tươi. Thúy Chi sợ đến hét lớn, giọng lạc cả đi: “Nương nương! Không xong rồi, có người muốn hại nương nương!”

Nàng ấy cố giữ bình tĩnh, lập tức sai người phong tỏa Lâm Hoa cung, sau đó chạy thẳng đến Dưỡng Tâm điện gần nhất.

Thái y viện ở ngoài cung, đường đến hậu cung xa xôi dễ xảy ra biến cố, mà quanh Dưỡng Tâm điện luôn có một thái y túc trực do hàng ngày bệ hạ đều bắt mạch bình an.

Cho nên đến xin thái y kia là lựa chọn an toàn nhất hiện giờ.

Thúy Chi cuống cuồng chạy tới ngoài Dưỡng Tâm điện, liền đụng phải một tiểu thái giám.

Tiểu Thuận Tử nhớ rõ nàng ấy là cung nữ thân cận bên cạnh Quý phi nương nương, lại nhớ đến lời sư phụ dặn sáng nay, bèn hỏi: “Tỷ tỷ, có chuyện gì mà hoảng loạn vậy?”

“Tiểu công công, ta cần gặp bệ hạ! Có người hạ độc Quý phi nương nương, bây giờ nương nương đang nguy kịch!”

Thúy Chi vừa nói xong, sắc mặt Tiểu Thuận Tử thay đổi, buông một câu “Đợi đó!” rồi vội chạy vào điện.

Trong điện, Đế Trạm dặn dò Vương Đức Phúc về yến thọ tháng sau của Thái hậu, thì Tiểu Thuận Tử hoảng hốt xông vào, Vương Đức Phúc lập tức quát lên: “Hoảng hốt cái gì! Còn không mau tạ tội với bệ hạ!”

Quát xong, Vương Đức Phúc cũng cảm thấy lạ, dù đồ đệ nghịch ngợm nhưng luôn biết giữ lễ.

Tiểu Thuận Tử vội quỳ xuống: “Tội thần đáng c.h.ế.t, là... là cung nữ thân cận của Quý phi nương nương vừa chạy đến báo, nói nương nương bị hạ độc, giờ đang hấp hối!”

Vương Đức Phúc kinh hãi trừng mắt nhìn, còn chưa kịp ngó sang Đế Trạm thì bóng áo đen đã vụt qua trước mặt.

“Tuyên thái y!”

“Ngự giá tới Lâm Hoa cung!”

Vương Đức Phúc vội lật đật đuổi theo.

Trong lòng thầm nghĩ không biết là kẻ nào không có đầu óc dám gây chuyện như vậy, bị lôi ra chắc cũng sống không nổi.

Lúc này Lâm Hoa cung đã loạn cả lên, Diệp Hi Âm nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đã hôn mê. Các cung nữ bên cạnh đều tái mét mặt mày, chỉ mong Thúy Chi nhanh chóng dẫn thái y về.

Quý phi nương nương tuy lạnh nhạt nhưng lại chưa từng nghiêm khắc với bọn họ, so với các cung khác đã là nhân hậu lắm rồi, nên bọn họ thật lòng mong chủ tử bình an.

“Bệ hạ giá lâm———!”

Tất cả thái giám cung nữ ở Lâm Hoa cung lập tức quỳ xuống hô: “Tham kiến bệ hạ!”

Đế Trạm không đáp, chỉ lạnh lùng liếc thái y phía sau đang thở hổn hển.

Thái y hoảng đến mức chưa kịp lau mồ hôi đã vội chạy đến bên giường bắt mạch, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống: “Bệ hạ, Quý phi nương nương trúng độc đoạn trường thảo.”

“Đoạn trường thảo không gây chí mạng, sao lại thành thế này?” Đế Trạm nhíu chặt mày kiếm.

“Bệ hạ, không biết hôm nay Quý phi nương nương có uống thuốc tránh thai không?”

Đế Trạm: “...Có.”

Lúc này thái y mới dè dặt giải thích: “Khởi bẩm bệ hạ, đoạn trường thảo kỵ với một vị trong thuốc tránh thai, nên mới nghiêm trọng như vậy. May là cứu chữa kịp thời, vẫn giữ được tính mạng.”

“Thế thì bớt nói, mau trị đi.”

Đế Trạm lạnh mặt rời khỏi tẩm điện, lúc này mới nhìn Thúy Chi đang chạy đến bẩm báo: “Nói xem xảy ra chuyện gì.”

Thúy Chi vừa khóc vừa kể: “Bệ hạ, nương nương nhà nô tì vừa tỉnh liền đói nên gọi bữa, ai ngờ mới ăn vài miếng đã phun m.á.u. Nhất định là có người muốn hại nương nương, xin bệ hạ làm chủ!”

“Vương Đức Phúc.” Đế Trạm gọi.

Vương Đức Phúc bước lên: “Nô tài có mặt.”

Ánh mắt âm u của Đế Trạm quét qua mọi người, gằn giọng: “Lập tức điều tra! Nếu không tra ra được, đem đầu tới gặp trẫm!”

Vương Đức Phúc nghe thế hãi hùng, tức thì dẫn người ào ào đi điều tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play