Ba ngày sau, trời mưa liên miên không dứt.
Phủ Tướng quân có người lạ tới.
Một **thiếu nữ áo trắng** bị người mang vào từ cổng sau, toàn thân dính máu, trên cổ đeo một **vòng ngọc nứt** hình hoa mai.
Bạch Tiểu Y ngó qua liền nhận ra: ngọc mai này từng được ghi chép trong sổ y thư cũ của mẹ nàng – là tín vật chỉ truyền lại cho người trong **Tàng Y Các** — một tổ chức y thuật bí ẩn đã biến mất từ mười năm trước.
Tạ Kình Thiên đứng bên, ánh mắt lạnh lùng:
“Ngươi tìm đến phủ ta là vì ai?”
Thiếu nữ ráng mở mắt, thều thào:
“Tìm… Bạch… Tiểu… Y…”
Bạch Tiểu Y bước ra, quỳ xuống xem mạch, vừa nhìn là biết người này bị thương do **trúng độc từ rễ “tử diệp xà hoa”** – loại độc chỉ xuất hiện ở… **hoàng cung Tây viện**!
Nàng quay đầu lại, ánh mắt lạnh như chưa từng có:
“Người của phủ Kính vương ra tay, đúng không?”
Thiếu nữ còn chưa kịp đáp thì từ trong tay áo rơi ra một vật:
**Một nửa chiếc chìa khóa đồng** đã bị bẻ gãy, có khắc chữ: “Lâm”.
Tạ Kình Thiên ngẩng đầu, ánh mắt như lạnh thêm mấy phần:
“Lại là ‘Bạch Lâm’.”
Đêm hôm đó.
Khi cả phủ chìm vào giấc ngủ, **Tạ Kình Thiên lặng lẽ đứng trước cửa mật thất trong thư phòng**. Bức tường đá được dời ra, bên trong là một lối đi tối om dẫn xuống dưới.
Bạch Tiểu Y đứng sau hắn, không chút e dè:
“Ngài nghĩ trong mật thất có gì?”
“Chìa khóa này… là của ta.” – hắn chìa tay ra, **nửa còn lại của chiếc chìa khóa gãy** đang nằm trên lòng bàn tay hắn từ bao giờ.
“Cái gì? Ngài… từng quen mẹ ta?”
“Không chỉ quen.”
“Bạch Lâm là ân nhân cứu mạng ta, cũng là người từng dạy ta viết chữ đầu tiên khi ta còn là một thiếu niên đi lạc khỏi kinh thành.”
“Vậy tại sao ngài chưa từng nói?”
“Vì ta tưởng bà ấy đã chết.”
Hai người cắm đuốc, đi sâu vào trong mật thất.
Phía dưới là một gian phòng gỗ, treo đầy những **bức vẽ y đồ**, ghi chép chi chít các loại độc dược, thuốc giải và… một quyển **“Danh sách các bệnh lạ của hoàng tộc”**.
Mỗi cái tên đều bị gạch bỏ, chỉ còn một dòng cuối cùng được khoanh đỏ:
**“Kính Vương - tuyệt mạch – nguy cấp.”**
Tiểu Y run tay:
“Mẹ ta… từng chữa bệnh cho Kính vương?”
“Và bà đã phát hiện điều gì đó. Có thể là… bí mật đủ khiến cả hoàng tộc truy sát.”
Ngay lúc đó, một mảnh tường rơi xuống, để lộ ra **tấm bản đồ bí mật** sau vách.
Trên bản đồ có đánh dấu bằng ba ký hiệu:
**Một ở Tàng thư phòng trong hoàng cung.
Một tại hậu sơn Tàng Y Các.
Và một... ngay dưới chính phủ Tướng quân.**
_______
Trời chưa sáng, gió lùa vù vù qua hành lang gỗ.
Bạch Tiểu Y đẩy cửa bước ra, tay còn cầm mảnh bản đồ từ mật thất. Nàng định lén lên phủ án đường để chép lại bản đồ, ai ngờ vừa ra tới hành lang đã thấy một **người lạ** đứng ở bậc thềm, dáng cao gầy, đầu đội mũ lá rách, tay cầm quạt giấy vẽ... **con cá chép cười toe toét**.
“Xin hỏi… nơi đây có bán cháo vịt không?”
Bạch Tiểu Y nghệt mặt:
“Ngươi là ai? Mới sáng ra đã đi xin cháo?”
Người kia gật gù:
“Xin tự giới thiệu, tại hạ là **Tạ Trầm**, đại sư huynh của Tướng quân Tạ Kình Thiên… cũng là ‘người từng bị lừa mất hết đồ cưới’ bởi một nữ nhân họ Bạch nào đó.”
Bạch Tiểu Y: “…”
“Tạ Kình Thiên có ca ca?!”
“Tất nhiên. Hắn thì mặt lạnh, ta thì mặt hoa. Hắn chém tặc, ta chém… tâm can. Cùng họ Tạ, nhưng phong cách sống rất khác!”
Người kia vén áo lên, khoe **chiếc váy đỏ thẫm có thêu hoa mai** bên trong.
Bạch Tiểu Y suýt sặc nước miếng:
“Ngươi… mặc váy?”
“Không lẽ mặc áo giáp như đệ ta? Ta sống vì nghệ thuật!”
Ngay lúc đó, **Tạ Kình Thiên** từ sau bước ra, mặt như trời đổ giông:
“Ca, vì sao huynh lại về?!”
“Ta nghe nói đệ cưới vợ. Ta muốn xem… có xứng với đồ cưới năm xưa ta mất hay không.”
“Huynh đừng nhắc chuyện đó nữa.”
Tạ Trầm vung quạt:
“Năm xưa ta bị một nữ nhân tên Bạch gì gì đó lừa mất **quyển “Di Dược Bí Ký”**, trong đó có phương thuốc duy nhất giải được chứng bệnh “tuyệt mạch”... đệ còn nhớ không?”
Bạch Tiểu Y lập tức cảnh giác.
“Khoan đã… ta tên Bạch Tiểu Y.”
Tạ Trầm gật gù, nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi đột ngột… **quỳ sụp xuống.**
“Chính là ngươi! Là đồ đệ của người phụ nữ năm đó! Cô có biết ta phải ăn rau luộc sống qua ba mùa xuân không?!”
Tạ Kình Thiên: “…”
Bạch Tiểu Y: “…”
“Ta không phải người lấy quyển bí kíp của huynh.”
“Nhưng cô là người kế thừa Tàng Y Các – mà Tàng Y Các chính là tổ chức khiến ta mất người yêu, mất bí kíp, và mất cả danh hiệu ‘Nam tử mặc váy đầu tiên trong triều’!”
Bạch Tiểu Y nghiêng đầu:
“Xin lỗi, ta nghĩ ngài giữ được danh hiệu đó tới giờ.”
“…”
Lúc cả ba vẫn còn cãi nhau trong sân, thì từ trong phòng, **thiếu nữ áo trắng hôm trước** tỉnh lại.
Nàng hoảng hốt nhìn quanh, rồi khẽ lẩm bẩm:
“Đừng vào tàng thư phòng… sẽ chết đấy…”
Tạ Kình Thiên nghe thấy, tiến lại gần:
“Ngươi đã thấy gì?”
Thiếu nữ mở mắt, ánh nhìn trống rỗng:
“Ta… là y thị của Tây viện. Ba tháng trước, ta thấy một vị phi tử lẻn vào Tàng thư phòng để lấy một bức thư. Sau đó nàng ta… mất tích. Còn ta, bị kẻ nào đó hạ độc, vứt ra khỏi cung.”
“Bức thư ấy viết gì?”
“Ta chỉ kịp nhìn một dòng chữ… là nét bút của nữ nhân, viết:
**‘Nếu ta chết, xin giao lại cho… Tạ Kình Thiên.’**”
Toàn thân Tạ Kình Thiên như hóa đá.
Hắn nhớ ra – mười năm trước, đúng vào thời điểm **Bạch Lâm qua đời**, hắn từng nhận một mảnh giấy bí mật từ một cung nhân lạ mặt, ghi đúng một câu:
**“Khi ngươi đọc được điều này, ta đã không còn.”**
Giấy không ký tên. Hắn giữ suốt trong ngăn thư, chưa từng hé lộ.
Giờ thì mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại.
Tạ Trầm vỗ vai đệ:
“Chuyện này liên quan đến hoàng thất. Nếu đệ đã dấn thân, thì cả ca cũng không thể đứng ngoài.”
“Ta không muốn huynh dính vào.”
“Đệ đã quên sao? Mạng của ta là do Bạch Lâm cứu. Cô ấy từng nói: nếu sau này đệ gặp nguy, hãy dùng váy đỏ làm tín vật. Hôm nay ta mặc đến đây… chính là để nói rằng ta đã sẵn sàng.”
Bạch Tiểu Y phì cười:
“Không ngờ một người như huynh cũng có chút lãng mạn.”
“Ta từng yêu mẹ nàng.”
“…”
“Đùa đấy.”
“…”
Đêm đó, ba người ngồi trước lò than, vẽ lại bản đồ mật đạo trong hoàng cung. Tạ Trầm gợi ý:
“Nếu muốn vào được Tàng thư phòng, chỉ có thể trà trộn vào đêm **Thái hậu mở tiệc hoa**, vì khi đó nội cung gần như không kiểm tra gắt gao.”
“Tiệc hoa là mười lăm tháng sau. Vậy là còn chưa tới một tháng.”
“Kịp chuẩn bị một kế hoạch.”
“Nhưng cần người dẫn đường bên trong hoàng cung.”
Cùng lúc đó, thiếu nữ áo trắng cất giọng, yếu ớt:
“Tôi có thể giúp các người vào…”
Cả ba quay lại.
Nàng tháo chiếc vòng ngọc nứt trên cổ ra, mở chốt khóa bên trong —
**một con dấu bằng vàng ròng hiện ra — chính là “Tín vật nhập cung của Phi tần cấp bậc Tứ phẩm”!**
________________-
((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :
- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.
- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.
-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.
MÌNH CẢM ƠN!))