Kinh thành, giờ Thìn.

Cả con phố lớn phủ Tây Vực tướng quân hôm nay náo nhiệt đến mức **cả ổ chuột cũng phải đeo vương miện chui ra xem náo nhiệt**.

Bạch phủ – nơi xuất giá tân nương – người đông như kiến, kèn trống inh ỏi, còn... thiếu cô dâu.

"Tiểu thư! Kiệu hoa tới rồi, mau lên kiệu!"

Một nha hoàn mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi chảy thành hàng, chạy khắp vườn sau tìm người.

Trong khi đó, **Bạch Tiểu Y**, đường đường là ái nữ của đại phu Bạch Thần, đang ngồi xổm sau chuồng gà… gói cái nồi đất to đùng vào khăn lụa.

"Tiểu thư! Người làm gì thế này?!"

"Đem theo nồi. Lấy chồng không đem nồi, chẳng khác gì làm dâu không mang vũ khí!" – nàng trả lời rất tự nhiên, tiện tay nhét thêm cái muôi gỗ vào tay áo.

"Nhưng mà người… người là tân nương mà lại ôm nồi chạy vào phủ tướng quân thì—"

"Thì tướng quân sẽ bị ta nấu nhừ!" – nàng cười toe, đứng dậy phủi váy, vung khăn che mặt, gọn gàng leo lên kiệu như một vị tướng xuất chinh.

\

Đám rước dài như rồng, dẫn đầu bởi một đội lính cận vệ mặt lạnh như tiền, lưng thẳng như cột cờ. Ai cũng khiếp sợ: tướng quân Tạ Kình Thiên là người lạnh lùng, nghe nói **chém giặc không chớp mắt**, vậy mà nay bị ép cưới con gái nhà đại phu – còn nổi danh là **“Bạch Yêu Nữ”**, từng từ hôn ba nhà.

Có điều... người trong thiên hạ không biết, **hôn sự này do chính hoàng thượng ban xuống** – sau ba lần bị từ hôn, cuối cùng triều đình cũng quyết định: *“Đẩy mạnh ghép đôi!”*

Phủ tướng quân.

Tạ Kình Thiên đứng bên cửa, một thân hắc y giáp bạc, mắt lạnh tựa băng. Hắn không thích náo nhiệt, càng không thích bị ép cưới.

Bên cạnh hắn, quân sư Lâm Uyên nhỏ giọng nói:

> "Tướng quân, dù sao cũng là hỉ sự. Ngài không thể giết tân nương trong đêm động phòng."

 "Ta chưa từng giết phụ nữ." – Tạ Kình Thiên hờ hững.

 "Ừ, nhưng lần này... ta e ngài sẽ bị giết."

Kiệu hoa đến phủ. Tân nương không chờ người đỡ, **tự mở rèm**, một tay kéo váy, một tay ôm... nồi đất, bước vào như đang về nhà ngoại.

Quân sĩ hai hàng: “…”

Tạ Kình Thiên: “…”

“Xin chào, chồng hợp pháp!” – nàng vén khăn, nhe răng cười.

“Ta đem theo nồi, nếu ngài không ngoan thì đêm nay ta sẽ—"

"Nấu ta à?” – hắn lạnh giọng ngắt lời.

 “Ồ, hóa ra tướng quân biết đoán chữ? Tốt đấy.”

Buổi tối, trong phòng tân hôn, lư hương nghi ngút, nhưng ai cũng thấy... **có mùi cháo gà bay từ phía hậu viện.**

Bạch Tiểu Y ngồi xổm nấu cháo, miệng lẩm bẩm:

 “Hắn không ăn tối. Cái đầu lạnh thì cần ấm bụng trước. Tướng quân dù gì cũng là người. Có ai nỡ cưới rồi bỏ đói người ta chứ…”

Tạ Kình Thiên từ ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy thì **lông mày giật giật**.

“Cô làm gì đó?”

 “Nấu cháo. Người khác động phòng, ta động nồi.”

Tạ Kình Thiên ngẩng đầu nhìn trời.

 **“Ông trời ơi, ta sai rồi… rốt cuộc là ta lấy vợ hay rước yêu tinh về nhà vậy?”**

Kết thúc đêm tân hôn.

Phu nhân – ngủ gục trên bàn cháo.

Tướng quân – ăn một chén sạch sẽ, rồi ngồi nhìn nàng cả đêm, không rời mắt.

Ở góc bàn, chiếc mũ của tướng quân rơi xuống, nằm lăn lóc.

Một con mèo trong viện bước tới, giẫm lên.

 “Tướng quân à…” – quân sư Lâm Uyên thở dài.

“Ngài không chỉ rớt mũ, mà còn rớt cả tim rồi.”

Tuyệt! Dưới đây là **Chương 2** của truyện dài *"Tướng quân, ngài rớt mũ rồi!"*, tiếp nối đêm tân hôn đầy... mùi cháo gà:

Sáng hôm sau, phủ tướng quân.

Trong khi mọi người còn đang nghĩ phu thê mới cưới hẳn đang... tình ý dạt dào sau đêm xuân đầu tiên, thì — *“Bốp!”*

“Cái này là ‘mũ uy nghiêm’, không phải để phơi khô quần lót!”

Tạ Kình Thiên mặt đen như đáy nồi.

Đối diện hắn, **Bạch Tiểu Y** đang chống nạnh, gác một chân lên ghế, thong thả phơi... **khăn lót thêu hình rồng** trên cái mũ sắt sáng bóng của hắn.

“Phủ ngài không có giá phơi! Mũ to, tròn, thông gió ba chiều, khô cực nhanh, lại còn đỡ bay!”

“Đó là mũ thống lĩnh!”

“Thì thống luôn cả đồ phơi, có sao đâu?”

Hắn hít sâu một hơi, rút mũ xuống. Nhưng chiếc mũ vừa gãy quai — rơi *bộp* xuống đất.
Bạch Tiểu Y thở dài:

“Tướng quân, ngài rớt mũ thật rồi…”

Phía ngoài phủ.

Tạ Kình Thiên không muốn gặp khách, nhưng hôm nay phải tiếp một người đặc biệt: **Ngự sử đại nhân Đào Nguyệt Khanh** – nổi tiếng cay nghiệt, chuyên tâu sớ chọc người khác tức tắt thở.

Nàng ta vốn không ưa Bạch Tiểu Y, vừa gặp đã “vô tình” cười nói:

“Tướng quân, nghe nói đêm tân hôn của ngài ngập hương cháo gà?”

“Tướng quân, người thiên hạ gọi phu nhân ngài là ‘Bạch Quái Yêu’ đấy.”

Tiểu Y từ xa nghe được, tay cầm giỏ đựng rau, mắt sáng lên.

“Ai khen ta đó?”

Tạ Kình Thiên giật nhẹ khóe miệng:

“Nàng coi đó là khen à?”

Tiểu Y không nói, chỉ cười tủm tỉm. Nhưng chưa đầy một canh giờ sau, toàn phủ náo loạn.

Đào Nguyệt Khanh rời phủ, váy áo lấm lem, tóc rối tơi bời, miệng không ngừng la hét:

“Con mèo đó! Nó nhảy vào váy ta! Ta... ta bị tấn công!”

Bạch Tiểu Y đứng trong bóng cây, thổi còi. Một con mèo lông xám, mặc... **giáp da tí hon**, nhảy vào lòng nàng.

“Ngoan, lần sau nhớ cào bên trái, trái tim ở đó, dễ trúng hơn.”

Tạ Kình Thiên từ xa chứng kiến, một tay đỡ trán:

“Phủ ta... biến thành vườn thú từ bao giờ?”

“Từ lúc ngài cưới ta.” – nàng đáp tỉnh queo.

Buổi tối.

Tạ Kình Thiên đang tra xét sổ quân lương thì Tiểu Y từ sau xông vào, hai tay giấu sau lưng.

“Tướng quân, đoán xem ta mang gì tới!”

“Nếu là nồi, xin miễn.”

“Không phải nồi, là—” nàng đưa ra một **trận đồ bằng giấy**.

Tạ Kình Thiên nhíu mày: “Thứ này…”

“Ta tra được có nội ứng trong phủ. Căn cứ theo lối đi, hành tung và dấu giày, có kẻ lẻn vào vườn thuốc ba đêm liền. Hắn di chuyển theo lối ‘Càn – Khảm – Ly – Khôn’.”

“Nàng... nhìn ra từ dấu giày?”

“Không. Từ... dấu bánh bao rơi lại.” – nàng cười, rất đắc ý.

Tạ Kình Thiên nhìn nàng hồi lâu, như nhìn một sinh vật mới.

“Nàng là y nữ, không phải thám tử.”

“Ngài là tướng quân, mà không phải gỗ mục.”

“…Nàng đang khen ta?”

“Không. Nhưng ý là... hợp lại thì vừa đủ dùng.”

Đêm đó, có người lẻn vào vườn thuốc.
Tạ Kình Thiên theo đúng trận đồ Tiểu Y vẽ, mai phục.
Kẻ gian lọt bẫy — **vấp phải... dây quấn bẫy chảo nóng**, lãnh trọn một cú đập thẳng từ phía trên.

*Boong!*

Tạ Kình Thiên nhíu mày: “Nàng dùng... chảo?”

Bạch Tiểu Y phủi tay, nghiêm túc:

“Nồi thì nặng. Muôi thì nhẹ. Chảo là lựa chọn chiến lược tầm trung.”

Hắn... không còn gì để nói.

“Nàng đúng là...”

“Tướng quân, ta biết.” – nàng nháy mắt.
“Ngài lại rớt mũ rồi.”

 ________________-

((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :

- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.

- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý  GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.

-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.

                   MÌNH CẢM ƠN!))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play