Sau vụ "đập chảo" đêm qua, cả phủ Tạ tướng quân rơi vào trạng thái báo động.

Một kẻ lẻn vào hậu viện, bị bắt sống, nhưng không chịu khai gì. Hắn ta ngậm thuốc độc tự vẫn, còn chưa kịp bị Tiểu Y hỏi “cha mẹ họ gì, thích cháo gà không” thì đã tắt thở.

Trong thư phòng.

Tạ Kình Thiên vuốt nhẹ vết máu trên bàn, ánh mắt như bị băng đóng một lớp mỏng.

 “Có người muốn ta chết.”

Bạch Tiểu Y đứng bên, tay cầm muôi như đang suy nghĩ chuyện gì rất quan trọng:

 “Tướng quân, người có thù với ai?”

 “Người trong thiên hạ đều có thể.”

 “Chậc. Vậy thì phiền rồi.” – nàng nhíu mày.

 “Ta còn phải làm thuốc, nấu cháo, chải lông cho mèo, không có thời gian đếm từng người ghét ngài đâu.”

 “Vậy nàng định làm gì?”

 “Đi ngửi áo.”

Tạ Kình Thiên sửng sốt: “…Cái gì?”

Một canh giờ sau.

Bạch Tiểu Y dẫn theo Tiểu Cát – con mèo xám, tay cầm một sợi vải máu lấy từ giày kẻ đột nhập, bắt đầu chiến dịch... **“Đánh hơi phản nghịch”**.

Nàng gọi toàn bộ quản sự, tì nữ, thậm chí cả lính gác tới – bắt họ **đứng thành hàng, giơ tay, vén tay áo.**

Tiểu Cát lượn một vòng. Dừng lại trước một tên hầu phòng tên A Tài.

 “Nó hắt xì!” – nàng hô.

 “Có mùi lạ. Lôi hắn đi!”

A Tài sợ đến mức xụi lơ: “Ta… ta chỉ ăn vụng bánh ngọt của phu nhân…”

 “À…” – nàng gật đầu.

 “Tội lớn hơn ta nghĩ.”

Tạ Kình Thiên đứng bên, suýt phì cười.

Từ sau vụ đêm tân hôn nấu cháo, hắn nhận ra… trong phủ không còn yên bình, nhưng lại **ấm áp lạ thường**.

Nàng làm ồn, hắn thấy mình... bớt lạnh.

Buổi tối.

Tiểu Y ôm gối, không ngủ trong tẩm phòng, mà **trải chiếu nằm giữa thư phòng**.

Tạ Kình Thiên đi ra, nhíu mày:

“Nàng lại làm gì?”

 “Ta nghi ngờ trong thư phòng có mật đạo.”

 “Đêm qua ngài bảo tên đó vào từ vườn, nhưng dấu chân lại bắt đầu từ mé đông viện – kế bên nơi ngài phê tấu chương.”

 “Nàng nói… có người trong phủ tiếp tay?”

 “Không đâu. Có kẻ biết rõ cách đi lại, nhưng lại **né đúng giá sách**, tránh đúng tấm thảm. Nếu không từng sống ở đây, không thể biết.”

Tạ Kình Thiên trầm mặc.

Nàng không đơn thuần như bề ngoài. Tinh ý, lanh lợi, lại có đầu óc phân tích hơn cả cận vệ của hắn.

 “Vì sao nàng giúp ta điều tra?”

 “Vì ta là phu nhân của ngài.”

 “…Thế thôi?”

 “Thế thôi.” – nàng quay đi, nói nhỏ:

 “Không phải vì thích, càng không phải vì lo lắng. Chỉ là… ta ghét người khác chê chồng mình là ‘rơm mục trộn than nguội’.”

Tạ Kình Thiên đứng nhìn nàng hồi lâu.

Ánh nến hắt lên gò má nàng, dịu dàng không thể tả.

 “Bạch Tiểu Y.”

 “Ừ?”

 “…Nàng nói đúng một chuyện.”

“Chuyện gì?”

 “Ta đúng là rớt mũ thật rồi.”

“Ta biết.”

Nàng cười, nghiêng đầu.

 “Nhưng ngài yên tâm đi, rớt rồi còn nhặt được. Tim thì khó hơn.”

Trong bóng tối, một cặp mắt khác đang dõi theo bọn họ từ nóc viện.

Ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi rút lui.

 “Bạch Tiểu Y… cô không nên vào phủ tướng quân.”

 “Cũng không nên... động vào chuyện năm xưa.”

Trời mưa phùn lất phất.
Sáng sớm phủ tướng quân, **Bạch Tiểu Y** mặc áo choàng giấy dầu, một tay bưng chảo, một tay cầm ô, đứng giữa sân gọi lớn:

“Tướng quân, tới ăn cháo! Hôm nay cháo gà đậu xanh, đuổi tà, giữ mạng, chống nội ứng!”

Tạ Kình Thiên từ trong bước ra, vẫn áo giáp nghiêm nghị như thường. Nhìn nàng từ đầu tới chân — trông chẳng khác gì một **bà cô bán cháo dạo**, hắn thở dài:

“Sáng sớm đã làm trò gì đó?”

“Tiêu thực cho cả phủ. Ngài ăn một miếng đi, ta nấu hai canh giờ đó!”

“Không đói.”

“Ta bỏ thuốc nhuận tràng, ngài không ăn thì hôm nay ngồi họp triều với bụng cứng như đá đấy.”

Tạ Kình Thiên khựng lại. Lạnh giọng:

“Nàng dám bỏ gì vào cháo của ta?!”

“Dọa ngài thôi. Nhưng nếu ngài không ăn, ta cân nhắc lại.”

Tạ Kình Thiên ăn ba thìa.

Bạch Tiểu Y đứng sau lưng, tay vòng ra phía trước, nghiêng đầu hỏi nhỏ:

“Ngon không?”

“Không tệ.”

“Vậy thì ngài yên tâm. Lỡ chết cũng được chết êm bụng.”

“…”

Buổi chiều.

Trong lúc kiểm tra vườn thuốc, nàng phát hiện một viên đá vuông lạ lùng cạnh giếng cạn. Đá trơn nhẵn, giữa mặt có khắc một chữ rất mờ: **“Tri”**.

“Tri? Là biết? Là tri âm? Hay là… triều đình?”

Nàng mang viên đá về rửa, cạo lớp rêu – phát hiện mặt sau khắc tên ai đó:
**“Bạch Lâm.”**

Tim nàng như ngừng đập một nhịp.

Bạch Lâm… là **mẹ ruột của nàng**. Cái tên đó đã bị cấm nhắc đến trong suốt mười năm qua, kể từ cái ngày bà mất trong vụ “vườn thuốc cháy lớn” – một vụ án chưa từng được điều tra rõ ràng.

Buổi tối.

Bạch Tiểu Y ngồi trong thư phòng một mình, trước mặt là viên đá. Tay nàng nắm chặt, ánh mắt không còn lanh lẹ như mọi ngày.

“Ngài có biết… mẹ ta từng là ngự y nữ duy nhất được vào thánh cung không?”

Tạ Kình Thiên đứng sau nàng từ bao giờ, trầm giọng:

“Ta từng nghe tên Bạch Lâm. Là người đã chữa khỏi bệnh tim cho tiên hoàng.”

“Nhưng sau đó bà bị vu tội đầu độc thái tử. Cả vườn thuốc bị thiêu rụi, bà chết cháy. Không ai thu xác.”

“Kẻ vu tội là ai?”

“Không ai biết. Nhưng ta biết — nó có liên quan đến **phủ Kính vương** và một quyển **sổ thuốc bị thất lạc**.”

“Nàng… ở phủ tướng quân không phải chỉ để tránh hôn sự?”

“Ta tới đây để tìm ra kẻ năm xưa hại mẹ ta.”

Tạ Kình Thiên không đáp. Nhưng trong lòng hắn, câu chuyện bắt đầu ghép lại thành hình.

“Ta sẽ cho người tra về những ai từng ra vào vườn thuốc năm xưa. Cả phủ ta, nếu có ai liên quan, ta sẽ đích thân hỏi đến cùng.”

“Ngài giúp ta sao?”

“Ta giúp… vì nàng là phu nhân của ta.”

“Lần này ta không đùa đâu.”

“Ta cũng vậy.”

Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thẳm sâu.
Một khoảnh khắc rất dài – như thể gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi.

“Tướng quân…”

“Ừ?”

“Ta nghĩ… ngài không đến nỗi vô cảm như ta tưởng.”

“Ta nghĩ… nàng không chỉ là kẻ làm loạn phủ ta.”

“Vậy ta là gì?”

“Là… người khiến ta phải giữ mũ thật chặt mỗi khi bước ra khỏi cửa.”

“…” – nàng bật cười.

Tối đó, gió lớn thổi qua nóc phủ. Một bóng đen đứng trên mái, nhìn xuống thư phòng có ánh sáng vàng ấm áp.

Trong tay kẻ đó, là một **quyển sổ thuốc cũ rách**, có đóng dấu mộc đỏ:
**“Tàng thư phòng – cấm truyền.”**

 ________________-

((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :

- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.

- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý  GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.

-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.

                   MÌNH CẢM ƠN!))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play