Đêm thứ ba, sau khi thiếu nữ áo trắng tỉnh lại hoàn toàn.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng:
“Tôi tên **Lục Cơ**, từng là phi tử Tứ phẩm của Tiên đế… Sau khi Tiên đế băng hà, tôi bị đưa đến Tây viện, giam lỏng suốt ba năm.”
“Nếu không có người của Tàng Y Các lén đưa thuốc giải… tôi đã chết từ lâu.”
Bạch Tiểu Y nhìn nàng chằm chằm:
“Người của Tàng Y Các năm đó là… mẹ ta?”
Lục Cơ gật đầu, rồi lấy trong áo ra một mảnh khăn tay rách nát, thêu một chữ: **“Tiểu”**.
“Bà ấy bảo: nếu một ngày cô xuất hiện, hãy giao lại vật này.”
Bạch Tiểu Y run tay nhận lấy, lòng dâng lên trăm mối.
Khăn tay này… là của nàng năm bảy tuổi, từng làm rơi xuống vực khi theo mẹ đi hái thuốc. Tại sao lại nằm trong tay một phi tử hoàng cung?
Tạ Kình Thiên đột ngột lên tiếng:
“Vì sao ngươi lại trốn ra?”
Lục Cơ khựng lại. Rồi nàng hít sâu, nói từng chữ:
“Tôi biết bí mật về cái chết của Tiên đế.”
“Tiên đế không chết vì bệnh. Ông bị đầu độc — và người hạ độc là…”
Nàng ngừng một chút.
“Là một phi tần hiện đang được Thái hậu nuôi dưỡng như cháu gái thân cận nhất.”
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
Tạ Trầm quạt nhẹ, hỏi:
“Tiệc hoa sắp tới, Thái hậu triệu gần hết phi tần cũ vào cung để ‘ban thưởng xuân yến’. Mục đích thật, có lẽ là…”
“Diệt khẩu,” Tạ Kình Thiên đáp gọn. “Một đêm, giết sạch.”
Lục Cơ gật đầu:
“Nếu tôi không trốn khỏi Tây viện, thì tiệc hoa sẽ là ngày chết của tôi.”
Cả ba người lập tức ngồi lại, bắt đầu vẽ sơ đồ Cung Minh Tú — nơi diễn ra tiệc hoa.
Theo lời Lục Cơ, từ Minh Tú có một đường mật đạo nối thẳng tới **Tàng thư phòng** — mục tiêu của họ.
“Nhưng đường mật đạo chỉ có thể mở từ bên trong bằng một vật.” – Lục Cơ nói.
“Vật gì?”
“Là **bài tử bằng ngọc** của phi tần Tứ phẩm – chỉ có hai cái, một của tôi, một đã bị lấy mất.”
Bạch Tiểu Y nheo mắt:
“Người lấy nó là ai?”
Lục Cơ đáp không chút do dự:
“Là **Tạ Kinh Doãn** – Thế tử phủ Kính Vương.”
Tên này, nghe đến ai cũng biến sắc.
Tạ Trầm rít một hơi dài:
“Tạ Kinh Doãn là cháu gọi Tạ Kình Thiên bằng thúc, nhưng từ nhỏ đã ganh ghét vì Tướng quân được sủng ái hơn. Hắn là kẻ độc miệng, thông minh, giỏi giả ngốc – lại có mạng lưới riêng trong hậu cung.”
Tạ Kình Thiên nghiến răng:
“Ta đã nhiều lần xin Hoàng thượng trục hắn khỏi Kính Vương phủ, nhưng luôn bị Thái hậu ngăn cản.”
Bạch Tiểu Y chống cằm, hỏi:
“Nếu hắn giả ngốc, chúng ta có thể… vạch mặt hắn trong tiệc hoa?”
“Chưa đủ bằng chứng.”
Tạ Trầm mỉm cười gian:
“Vậy để ta làm cho hắn… tự nói ra.”
Ba ngày sau, trong hậu cung rộ lên tin:
**Tướng quân Tạ Kình Thiên sẽ mang theo ‘vị hôn thê’ Bạch Tiểu Y tham dự tiệc hoa Thái hậu, chính thức ra mắt hoàng tộc.**
Đồng thời, truyền ra một lời đồn khác…
“Vị hôn thê kia vốn là tiểu thư họ Bạch từng được Tiên đế yêu mến, suýt phong làm nghĩa nữ trước khi mất.”
Tin đồn này, lập tức khiến **cung nữ, phi tần và các mệnh phụ đại thần** rối tung.
Thái hậu nhận được tin, chỉ cười lạnh:
“Một nữ tử chưa nhập môn, dám được Tiên đế sủng ái. Hừ. Vậy thì… để xem nàng còn sống nổi sau đêm đó không.”
Đêm tiệc hoa đến rất nhanh.
Cung Minh Tú rực rỡ đèn lồng, hương hoa bay ngào ngạt, các phi tần cũ lần lượt được vời vào ngồi theo cấp bậc. Thái hậu ngồi ở cao vị, đeo trâm ngọc, tay cầm tràng hạt, cười như hiền từ mà mắt sắc như dao.
Bạch Tiểu Y được dắt vào, vận **xiêm y màu thanh thiên**, tóc búi đơn giản, bên cạnh là Tạ Kình Thiên trong giáp thêu hổ, khí thế dọa người.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên:
“Ôi, cô nương này nhìn quen quá nhỉ? Có phải từng trộm bánh bao của ta ở chợ Tây không?”
Bạch Tiểu Y quay đầu.
Một **nam tử mặc áo gấm tím, đầu cài hoa ngọc trai, tay cầm quạt phe phẩy**, bước tới với nụ cười lả lướt: **Tạ Kinh Doãn – Thế tử Kính Vương**.
Hắn ngó nàng, cười khẩy:
“Người như cô mà làm vợ Tướng quân? E là một đêm thôi đã bị đá ra khỏi cửa.”
Tiểu Y không giận, chỉ cười:
“Ít ra ta còn được mời tới tiệc này. Không như ai đó… tới mà không được phép lên chính vị.”
Tạ Kinh Doãn tối sầm mặt.
Hắn ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh – rồi bỗng ngẩng đầu nhìn về phía **Thái hậu**.
Thái hậu chỉ nhẹ gật đầu.
Ngay sau đó — tiếng sáo vang lên.
Khúc **“Bạch Liên Bi Ca”** bắt đầu.
Đây là bài nhạc chỉ dùng trong tang lễ hoàng tộc.
Ai cũng sững sờ.
Thái hậu chậm rãi lên tiếng:
“Đêm nay, ta có một lễ tưởng niệm nhỏ cho những phi tử cũ từng hầu Tiên đế. Sau khúc nhạc này… mọi người có thể rời đi. Vĩnh viễn.”
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng nổ nhỏ vang lên từ dưới sàn —
**Lối mật đạo sau bàn thờ bị kích hoạt.**
Tạ Kình Thiên kéo Bạch Tiểu Y đứng dậy:
“Chạy!”
Tiếng thét vang lên từ hậu cung: **“Có kẻ hạ độc trà! Có người ngã xuống rồi!”**
Màn đêm, bắt đầu chảy máu.
----------_
Cung Minh Tú đại loạn.
Tiếng thét vang vọng, mùi máu hòa lẫn hương hoa lan nồng nặc khiến cả sân tiệc như biến thành địa ngục trần gian.
Tạ Kình Thiên không nói hai lời, kéo tay Bạch Tiểu Y nhảy xuống từ bậc đá sau bàn thờ tổ, nơi **một lối mật đạo** vừa bị kích hoạt hé mở. Đèn đuốc hắt ánh sáng đỏ như máu vào mặt họ.
“Nhanh lên, trước khi Thái hậu nhận ra đường này đã bị mở.”
Hắn đỡ nàng nhảy xuống, phía sau là tiếng bước chân đuổi gấp gáp.
Trong lòng đất, lối đi chỉ đủ một người qua, ánh sáng lập lòe từ viên **dạ minh châu** cũ kỹ cắm trong tường. Tạ Kình Thiên rút kiếm, đi trước mở đường, Bạch Tiểu Y theo sát phía sau, tay bám chặt áo hắn — chẳng vì sợ ma, mà sợ **bị bỏ lại giữa hành lang như ruột rắn này**.
“Nè, tướng quân, lối này… lỡ đâu không ra được thì sao?”
“Thì ở dưới này cưới luôn.”
“Hả?!”
“Đùa đấy.”
Nhưng nàng có thể nghe thấy **tim mình đập loạn** – và **tai hắn hơi đỏ lên** trong ánh sáng mờ.
Qua khoảng ba mươi trượng, bọn họ đến trước một **cánh cửa đá lớn chạm hình rồng và chim lửa**.
“Là Tàng thư phòng,” Tạ Kình Thiên xác nhận. “Chỗ này bị niêm phong mười năm nay, sau khi Tiên đế mất. Ai vào đều bị chém đầu.”
Bạch Tiểu Y đưa tay chạm nhẹ lên mặt đá – có một khe mảnh, vừa đúng cỡ đặt một vật nhỏ vào.
“Lục Cơ nói… phải dùng ngọc bài phi tần.”
Nàng rút trong áo ra miếng ngọc bài Lục Cơ đưa, nhét vào. Cửa kêu “cạch” một tiếng, rồi lặng lẽ mở ra.
Bên trong tối om. Mùi ẩm mốc và tro bụi như đập thẳng vào mặt.
Cả căn phòng dài rộng đến mười trượng, chất đầy giá sách, hòm gỗ, cuộn thư cũ vàng như rơm khô. Nhưng chính giữa phòng, có một **bàn đá tròn**, trên đó đặt một vật được phủ lụa đỏ.
Tạ Kình Thiên tiến lại, vén lớp lụa lên.
Một **phong thư cũ**, dính máu khô, có đóng dấu của **Thái y viện**.
Trên mặt thư, viết nguệch ngoạc bằng mực đen như máu:
**“Gửi người hậu thế – sự thật về cái chết của Hoàng đế đời thứ ba.”**
Hai người liếc nhau. Tạ Kình Thiên gỡ phong thư, mở ra.
Bên trong, ngoài thư chính còn có **một trang giấy rời**, ghi chép nhanh nét bút xiêu vẹo, gần như được viết khi đang hấp hối.
Bạch Tiểu Y đọc từng chữ:
“Ngày 12 tháng Bảy năm ấy, Hoàng đế dùng canh sen bị hạ độc. Kẻ đưa thuốc là cung nữ họ Mã – người thân cận nhất của Chiêu nghi nương nương.”
“Chiêu nghi đã âm mưu từ lâu, được chống lưng bởi một thế lực ngoài cung. Đêm đó, Hoàng đế biết được, nhưng chưa kịp ra lệnh thì trúng độc.”
“Trước khi chết, Người nói: ‘Không phải nàng. Là… là người sau nàng…’”
“Tôi không hiểu nghĩa, chỉ biết một điều: sau khi Hoàng đế băng, Chiêu nghi cũng chết bất ngờ — nhưng không có ai chôn.”
“Xác của nàng bị đưa đến… phủ Thái hậu.”
Cuối thư không có tên.
Chỉ có một dòng nhỏ:
**“Thái y Lữ Tri – trước khi mất.”**
Bạch Tiểu Y cứng người.
“Chiêu nghi… là mẹ ta.”
Tạ Kình Thiên lập tức nhìn sang, trầm giọng:
“Ngươi chắc?”
“Tên thật của bà là **Bạch Chiêu**, được ban danh Chiêu nghi sau khi nhập cung. Từ nhỏ ta bị bỏ ở ngoài y quán, mãi đến mười tuổi mới có người nói thật.”
“Bà bị vu hại… bị xóa tên khỏi hoàng sử.”
Nàng siết chặt tay, mặt trắng bệch.
Tạ Kình Thiên đặt tay lên vai nàng, giọng trầm ổn:
“Nếu là thế… ngươi không còn chỉ là người tìm thuốc giải nữa. Ngươi là mấu chốt để lật lại một vụ án mười năm trước.”
Ngay lúc ấy — một tiếng “cạch” vang lên phía sau.
Cánh cửa đá **tự đóng sầm lại**.
Cùng lúc, từ một góc tường, **khói mỏng màu tím** bắt đầu lan ra.
Tạ Kình Thiên quát khẽ:
“Độc khói!”
Hắn lập tức kéo Bạch Tiểu Y vào lòng, một tay che mặt nàng, tay còn lại rút bội kiếm, đâm vào khe tường — chạm trúng cơ quan.
Một cơ quan nhỏ bật lên — từ bức tường phía bên, một **khe thoát hiểm** hé ra.
“Chạy!”
Họ không kịp suy nghĩ, lao vào đường hẹp, phía sau khói tím ngùn ngụt bốc lên như địa ngục nuốt trọn tàng thư.
Cả hai thoát ra từ một cửa cống gần hồ sen trong cung.
Vừa bò ra, còn chưa kịp lau sạch bùn đất, thì **một đoàn cấm quân** đã xuất hiện, bao vây quanh họ.
Dẫn đầu là **Thái hậu**, mặt không biểu cảm, mắt như hồ sâu:
“Tướng quân, vị hôn thê của ngươi… sao lại đi vào nơi cấm?”
“Trộm quốc thư, phá mật đạo, còn to gan không xin tội?”
Tạ Kình Thiên đứng chắn trước Bạch Tiểu Y, ánh mắt lạnh tanh:
“Là ta đưa nàng đi. Nếu cần chém, chém ta.”
Thái hậu nheo mắt:
“Vậy… để xem hoàng thượng nghĩ sao.”
Bà ta phất tay:
“Áp giải hai kẻ phản nghịch – canh giữ trong Ngự hình ti!”
Cấm quân tiến lên.
Lúc này, từ xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một bóng áo bào rồng cưỡi ngựa phi vào, hét lớn:
“Thái hậu, ngừng tay!”
“Chuyện này, trẫm… muốn tự mình thẩm tra.”
— *Hoàng thượng Trần Ngọc Lân đích thân xuất hiện.
Ván cờ cung đình, từ đây mới thật sự bắt đầu.*
________________-
((CÓ MỘT CHÚT LƯU Ý NHỎ :
- THỨ NHẤT, ĐÂY LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH TỰ NGHĨ RA VÀ CÒN NON TAY ,MONG CÁC BẠN KHÔNG ĐEM RA SO SÁNH, VÀ KHÔNG MANG ĐI ĐÂU KHI KHÔNG CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA MÌNH NHÉ.
- THỨ HAI, NẾU CÁC BẠN ĐỌC CẢM THẤY KHÔNG HỢP THÌ CÓ THỂ RA, ĐỪNG NHẮN HAY NÓI GÌ MÌNH , CÁC BẠN CÓ THỂ GÓP Ý GIÚP MÌNH CHO MÌNH THẤY VÀ SỬA . MÌNH RẤT CẢM ƠN CÁC BẠN THEO DÕI VÀ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH.
-THỨ BA, HIỆN TẠI TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ CÓ Ở NOVELTOON và TYT CHƯA CHUYỂN SANG APP KHÁC NẾU CÓ SỰ THAY ĐỔI MÌNH SẼ THÔNG BÁO Ạ.
MÌNH CẢM ƠN!))