Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Trần Độ đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt. Hắn trở mình, đưa tay vò tóc, tối qua tắm rửa xong nằm trên giường mãi nghĩ ngợi linh tinh, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào. Giờ thì lại dậy trễ mất rồi. 

Bạch Tu Niên vớt hai quả trứng luộc đang nổi trên mặt nước nóng, mùi thơm lừng lan ra qua cả lớp vỏ. Trứng luộc đơn giản, dễ ăn, lại tiết kiệm thời gian và bổ dưỡng. Cậu cho trứng vào chén nhỏ rồi mang ra bàn ăn, vừa quay đầu thì thấy người kia đã ăn mặc chỉnh tề. 

“Ngươi dậy rồi à, bữa sáng vừa nấu xong đó. Rửa mặt xong ra là ăn luôn nha.” Bạch Tu Niên mở nắp đậy thức ăn, lấy đũa, ngồi vào ghế bưng bát của mình lên. Hôm nay cậu nấu cháo bí đỏ, đặc sánh, thơm lừng, ăn vào vừa dẻo vừa ngon miệng. 

Cậu lấy quả trứng, gõ nhẹ vào cạnh bàn, lột lớp vỏ mỏng, để lộ phần lòng trắng mịn màng. Cắn một miếng, vị mềm mịn lan tỏa trong khoang miệng. Trứng luộc nghe có vẻ đơn giản, nhưng thời gian nấu rất quan trọng, luộc chưa đủ thì chưa chín, luộc quá tay thì trứng bị cứng, chẳng ngon. Mà hôm nay đúng là luộc vừa khéo. 

Uống thêm ngụm cháo nóng, người kia cũng đã ngồi vào bàn. 

“Trong nhà có bột nếp không? Không thì gạo nếp cũng được.” Bạch Tu Niên vẫn còn đang nghĩ về mấy củ khoai lang và bí đỏ, không làm gì với chúng thì thấy tiếc quá. 

“Gạo nếp á?” Người đàn ông kia vừa húp cháo vừa suy nghĩ: “Trước Tết Tần a ma có mang một bao gạo nếp đến đổi lấy thịt, chắc để trong cùng tủ đó.” Nói xong hắn lại lột một quả trứng gà rồi cho nguyên cả quả vào miệng. 

Bạch Tu Niên ngẩn người, người này đúng là… 

Nhưng cũng nhờ vậy mà biết được chỗ cất gạo nếp, cậu không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo.”

“Ta đi làm ruộng đây.” Ăn xong, Trần Độ lau miệng, không quên liếc nhìn người vợ đang ngồi ăn từ tốn trước mặt, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, có điều hơi gầy quá. Hôm nào phải vào rừng săn ít thịt rừng về tẩm bổ cho vợ mới được. 

“Nhớ về sớm nha.” Bạch Tu Niên dặn dò. 

Bạch Tu Niên rửa chén, đem đồ giặt từ hôm qua ra phơi. Nhìn y phục có vài chỗ rách, cậu mới nhớ hôm qua vội quá nên quên hỏi vết thương thế nào rồi. Nhưng mà nhìn dáng vẻ người kia cũng không phải dạng da mỏng thịt mềm, chắc là không sao đâu ha. 

Cậu hơi chột dạ, đặt y phục xuống, cùng lắm thì lát nữa làm xong việc sẽ vá lại cho hắn, chỉ là đừng mong đợi vào tay nghề may vá của cậu quá nhiều. 

Phơi đồ xong, cậu quay người đi lấy một thùng nước ở giếng. Trong tình cảnh không thể trồng rau trong không gian mà chỉ trồng được gia vị, mảnh vườn rau sau nhà tạm thời là nguồn cung cấp rau duy nhất cho hai người mỗi ngày. Tất nhiên, dây bí đỏ mọc ở góc vườn cũng cần chăm sóc kỹ lưỡng. 

Tưới nước xong, nhân tiện cậu quét dọn lại nhà cửa một lượt, rồi tìm bao gạo nếp bị cất trong ngăn tủ sâu nhất. Vừa mở ra liền bị cảnh tượng một đống sâu bò lúc nhúc làm cho giật mình, suýt nữa thì làm rơi mất chỗ gạo nếp ít ỏi đang cầm trong tay. 

Bị dọa cho một trận, Bạch Tu Niên đổ hết số gạo nếp đầy sâu kia vào nước, rửa sạch vài lần rồi ngâm trong tô. Gạo nếp phải ngâm qua đêm nên cậu không canh nữa, phủi phủi trên người rồi định bụng vào không gian kiểm tra thử. 

Vừa vào đến không gian, Bạch Tu Niên đã sững người, cảnh tượng trước mắt khiến cậu ngỡ ngàng. Chỉ sau một ngày, toàn bộ số hạt giống gieo hôm qua đã trưởng thành hết cả. Ngoài tỏi, hành là những gia vị phổ biến, còn có vô số loại gia vị cậu chỉ từng thấy ở dạng thành phẩm. Mảnh đất nhỏ tràn đầy sức sống. 

Nhưng mà… Nhiều rau như vậy thì phải làm sao đây? Muốn tích lũy kinh nghiệm thì nhất định phải tiếp tục trồng. Cậu có linh cảm rằng sau này, số loại cây có thể trồng được sẽ càng nhiều, và sẽ ngày càng hữu ích. Lẽ nào chỉ có thể hái xong rồi đem phơi khô ở đây? Như thế thì phí quá. 

Bạch Tu Niên bước đến cạnh vườn rau, dùng chân chạm vào mép đất. 

[Đất cấp độ 1 – Kinh nghiệm 220/10000] 

Hai trăm hai mươi điểm kinh nghiệm? Cậu nhớ rõ, mỗi loại rau sau khi thu hoạch chỉ mang lại một điểm kinh nghiệm. Tính cả hôm qua hái hết cỡ thì cũng chỉ được tầm hai mươi điểm, vậy số còn lại từ đâu ra?

Cậu thử chạm vào chỉ số kinh nghiệm, nhìn thấy dòng giải thích hiện ra liền bừng tỉnh. Thì ra điểm kinh nghiệm được nhiều như vậy là bởi: Nếu rau được nấu thành món ăn và người khác ăn vào cảm thấy ngon, vậy sẽ nhận được gấp mười lần kinh nghiệm. 

Nghĩ đến vẻ mặt người kia lúc ăn sáng, biểu cảm của Bạch Tu Niên khẽ thay đổi, thôi thì vì số điểm kinh nghiệm quý giá này, sau này có miếng ăn cũng sẽ không quên phần của hắn. 

Sau khi hiểu rõ cách tăng kinh nghiệm hiểu quả, cậu cũng không còn lo lắng về chuyện rau củ bị phí phạm nữa. Cùng lắm thì trồng lại một chút, tích góp từ từ rồi cũng lên cấp thôi. Nhưng trong lòng cậu vẫn muốn kiểm chứng điều mình đang nghĩ. 

Cậu hái một nắm rau dễ héo nhất để thử nghiệm, xem nếu để đó có bị hỏng không, tự tay thử nghiệm vẫn đáng tin nhất mà. 

Vừa rời khỏi không gian, từ xa vang lên tiếng ai đó đang gọi… 

“Niên ca nhi! Niên ca nhi!” Từ xa có một bóng người đang vội vàng chạy đến, là một nam tử trung niên. Nhìn dấu ấn hình mây mờ nhạt trên mặt người kia, rồi nhanh chóng lục lọi ký ức sót lại của nguyên thân, Bạch Tu Niên xác định được thân phận người đang đến, chính là Tần a ma mà sáng nay nam nhân kia từng nhắc đến. Nhưng mà… Trông dáng vẻ hốt hoảng thế này, chẳng lẽ người kia xảy ra chuyện gì rồi? 

“Niên ca nhi, không xong rồi! Em trai ngươi bị mẹ kế đập vỡ đầu, máu chảy lênh láng đầy đất!” 

Bạch Tu Niên chớp mắt, lúc này mới nhớ ra “em trai” mà đối phương nhắc đến là ai. 

A ma ruột của cậu đã mất từ lâu, a cha góa vợ một mình nuôi con, rất vất vả. Sau đó ông ấy tái hôn, cưới một người tên là Ngô Anh, chính là a ma ghẻ điển hình trong các bộ phim truyền hình hiện đại. Sau khi kết hôn, Ngô Anh sinh thêm một bé trai bụ bẫm. Ban đầu, Bạch a cha còn áy náy với hai đứa con riêng nên cũng tỏ ra quan tâm, nhưng rồi khi đối mặt với đứa con trai mũm mĩm mới sinh, ông ấy lại chẳng còn sức chống cự, cuối cùng mặc kệ việc Ngô Anh đối xử tệ bạc với hai anh em, nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. 

Ban đầu chỉ là những hành vi bắt nạt nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng sau khi Bạch a cha qua đời từ năm ngoái, cuộc sống của hai an hem thật sự rơi vào địa ngục. Tất cả việc nhà, việc đồng áng đều do hai đứa trẻ gánh vác, còn đứa “bảo bối” Bạch Duệ thì suốt ngày được nâng như trứng, hứng như hoa, ăn ngon uống đủ, tròn vo như viên bi. 

Bạch Ngộ Tuế, em trai của Bạch Tu Niên, lớn lên trong môi trường như vậy, đương nhiên trở nên rụt rè hơn hẳn bạn bè cùng tuổi. Sau khi anh trai gả đi, cậu lại càng thêm cô lập và vất vả. 

Thế nhưng, cậu vẫn luôn mong nhớ anh trai. Mỗi khi làm xong việc liền ngẩn ngơ ở sân, hướng mắt về phía xa, mong chờ anh quay về thăm mình. Mà cảnh tượng ấy lại lọt vào mắt Bạch Duệ, tên nhóc mập mạp kia. Thằng bé nổi tính nghịch ngợm, không ngừng xô đẩy Bạch Ngộ Tuế: “Anh của ngươi không cần ngươi nữa đâu.” 

Không ngờ câu này lại khiến Bạch Ngộ Tuế, người luôn cúi đầu cam chịu bỗng chốc nổi đóa. Cậu ấy mạnh tay đẩy Bạch Duệ sang một bên. Tuy mới mười hai tuổi, nhưng làm việc đồng áng quanh năm nên sức tay khá mạnh. Lại thêm không khống chế lực, Bạch Duệ lăn quay ra đất, khóc om sòm như trời sập. 

Tiếng khóc ấy lập tức kéo Ngô Anh chạy ra. Vừa thấy thằng “nghiệt chủng” dám đánh con mình, gã ta liền vung tay tát liên tiếp. Càng đánh càng tức, gã ta còn tiện tay nhặt đá bên cạnh nện thẳng vào đầu Bạch Ngộ Tuế. Máu lập tức chảy ra, không ít người nhìn thấy tình trạng kinh hoàng này. 

Có người liền chạy đi báo cho Tần a ma – người có quan hệ tốt với Trần Độ, và thế là mới có cảnh ông ấy hoảng hốt tìm đến đây. 

Bạch Tu Niên cuống quýt chạy theo Tần a ma. Bạch Ngộ Tuế là người thân cuối cùng còn lại của nguyên thân, xét cả tình lẫn lý, cậu đều phải chăm sóc cho thằng bé. Huống chi Ngô Anh kia thật sự quá đáng! Đổi thân phận để thành thân thì thôi đi, dù sao nam nhân bây giờ cũng tạm được. Nhưng đánh đập trẻ con thế này thì… Cậu thật sự không thể nhịn được nữa! 

Khi Bạch Tu Niên chạy đến, sân nhà họ Bạch đã bị một đám đông vây kín. Trưởng thôn cũng nghe động tĩnh mà tới, đại phu đã có mặt và chữa trị cho Bạch Ngộ Tuế. Ánh mắt Bạch Tu Niên nhìn lướt qua vết máu loang lổ trên mặt đất, sắc mặt lập tức u ám. Một đứa trẻ mười hai tuổi mà mất nhiều máu thế này, giỏi thật đấy! 

Bước vào trong phòng, không biết là vì sắc mặt Bạch Tu Niên quá khó coi hay do Ngô Anh tự biết mình sai, lần này gã ta lại không lên tiếng mỉa mai, chửi bới như mọi khi. 

Bạch Tu Niên ngẩng đầu nhìn đứa bé gầy gò yếu ớt nằm trên giường, chính là em trai của nguyên thân, hai mắt cậu ấy nhắm nghiền, máu đã được cầm lại. Cậu bé nhỏ xíu như cuộn chăn, nhìn thế nào cũng chẳng ra dáng một đứa trẻ mười hai tuổi. 

Bạch Tu Niên đứng cạnh giường chờ đại phu chẩn đoán, sắc mặt âm trầm đến nỗi chẳng ai dám lại gần đứng cùng cậu. Một lúc sau, đại phu mới đứng dậy, vuốt râu nói: “Tạm thời cầm được máu rồi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng từ nay về sau phải bồi bổ đều đặn. Táo đỏ, nhãn nhục phải dùng hằng ngày đúng giờ. Đứa nhỏ này thể chất đã yếu, không thể thiếu thốn nữa, nếu không sau này sẽ để lại di chứng.” 

Nói xong ông ấy còn liếc Ngô Anh một cái đầy ẩn ý. 

Nghe đến chuyện phải tốn tiền, Ngô Anh lập tức gào lên: “Không có cửa! Đứa ranh con này còn đánh Duệ Duệ nhà ta, ta còn chưa hỏi tội nó đấy! Dựa vào đâu mà ta phải tẩm bổ cho nó bằng táo đỏ, nhãn nhục hằng ngày chứ? Trong nhà lấy đâu ra tiền, Duệ Duệ nhà ta còn chưa có phần…” 

“Đủ rồi!” 

Gã ta mở miệng ngậm miệng đều là “Duệ Duệ” khiến Bạch Tu Niên đau cả đầu. Đối phó với một ca nhi quê mùa thế này, cậu vẫn còn dư sức. 

“Chia nhà.” Hai từ ngắn ngọn lạnh như băng khiến tất cả mọi người có mặt đều hoảng hốt. 

Một ca nhi đã gả đi đòi chia nhà với a ma kế? Chuyện này chưa từng có từ trước đến nay. Chẳng lẽ định để đứa nhỏ Ngộ Tuế tách ra riêng sao? Nhưng đứa nhỏ này mới mười hai tuổi thì làm sao chia nhà được? 

“Không được không được! Ăn ở nhà ta bao năm nay mà còn đòi chia nhà à, đừng hòng!” 

Một khi chia, ruộng đất trong nhà cũng phải chia theo, sao Ngô Anh nỡ kia chứ? Muốn gã ta móc bạc trong túi ra, còn khó hơn lấy mạng mình. Gã ta trừng mắt nhìn Bạch Tu Niên, người lúc này dường như đã hoàn toàn lột xác, nhưng gã ta lại bắt gặp ánh mắt hờ hững mang theo ý cười lạnh của cậu, cả người gã ta rùng mình, vội vàng dời mắt. 

“A ma không chịu chia cũng được.” Bạch Tu Niên cong môi, nhìn Ngô Anh vẫn cố tỏ ra mạnh miệng, trong mắt ánh lên vẻ khinh thường, cậu chậm rãi nói: “Ngô Anh ở thôn Bách gia mưu sát không thành, Ngộ Tuế là em ruột ta, ta hoàn toàn có lý do để báo quan.” 

“Hồ đồ!” 

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, đám người lập tức dạt ra nhường đường. Bạch Tu Niên vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, bởi người có tiếng nói quyền lực nhất đã đến, như vậy bây giờ thì chuyện này mới có thể thật sự được giải quyết cho ra lẽ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play