Tiếng chạm ly, tiếng bát đũa va vào nhau liên tục gõ lên dây thần kinh mong manh của Bạch Tu Niên. Cơ thể bị bệnh tật giày vò suốt nhiều năm, chưa từng có được một giấc ngủ yên, giờ đây đang tiến hành một cuộc giằng co dữ dội với bộ não vẫn còn chưa tỉnh táo.
Ngón tay đặt trên chiếc giường cưới đỏ chói khẽ động đậy, chưa mở mắt, Bạch Tu Niên đã cảm thấy hoàn cảnh xung quanh có gì đó vô cùng kỳ quái. Không có mùi thuốc sát trùng đã trở nên quen thuộc bao năm qua, chiếc giường bên dưới thì cứng và gồ ghề khiến cậu khó chịu, âm thanh bên ngoài cũng hoàn toàn trái ngược với sự yên tĩnh thường thấy của bệnh viện. Chẳng lẽ cậu đã chết trong lúc ngủ rồi? Nhưng mà, sao giường trên thiên đường lại đơn sơ đến mức này?
Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau nhói từ não khiến cậu lại ngã phịch xuống chiếc giường cứng như đá.
Mở mắt ra, đập vào mắt là xà nhà cũ kỹ khiến người ta chống mặt, và những viên ngói gần như đã biến mất khỏi dòng thời gian.
Tiêu điểm dần dần trở nên rõ ràng hơn…
Không gian u ám, nhỏ hẹp đến mức có thể nhìn xuyên một lượt. Trừ thứ đồ cứng cáp gọi là giường dưới thân mình, trong căn phòng chật chội này chỉ còn một chiếc bàn gỗ nhỏ. Ánh sáng duy nhất phát ra từ cây nến đặt trên bàn ấy.
Một dự cảm chẳng lành khiến Bạch Tu Niên muốn sụp đổ. Cậu ôm lấy cái đầu vẫn còn choáng váng, lê bước về phía cánh cửa gỗ không thể ngăn cản nổi tiếng ồn bên ngoài. Vì quá nôn nóng muốn biết sự thật, cậu hoàn toàn quên mất phải kiểm tra cơ thể và y phục của mình trước.
“Niên ca nhi ra rồi! Có phải là nóng lòng muốn động phòng với tướng công không đấy ~”
Sau đó là một tràng cười trêu chọc. Thế nhưng những lời nói này, khi rơi vào tai Bạch Tu Niên, chẳng khác nào một quả bom nguyên tử. Cậu hoảng hốt liếc nhìn căn phòng nhỏ bé tồi tàn, đồ trang trí đỏ chót đến mức chiếm trọn thị giác. Tuy đơn sơ, nhưng nếu gộp cả màu đỏ khắp phòng và bàn tiệc cưới này lại… Quá rõ ràng rồi, đây chính là tiệc cưới của một cặp đôi!
Vậy là, mình thật sự đã chết rồi, sau đó có xuyên vào thân xác của một người khác?
Người này… Lại còn là một phụ nữ vừa mới kết hôn!
Nhận được tin dữ rằng mình đã mất đi người anh em chí cốt, Bạch Tu Niên sập cửa rầm một cái, gần như sụp đổ quay trở lại địa bàn của mình – À không, bây giờ nên gọi là phòng tân hôn mới đúng.
Làm đàn ông hơn hai mươi năm, bỗng một ngày được thông báo mình đã chết, còn chưa kịp thở dài bi thương thi lại bị dội thêm một tin mình sống lại rồi. Niềm vui chưa kịp ổn định được hai phút, lại có người đến nói: Từ nay về sau, cậu chính là một người phụ nữ, không còn “tiểu huynh đệ” kia nữa.
Dù là người lạnh nhạt về mặt giới tính như Bạch Tu Niên cũng cảm thấy một luồng “đau trứng” dâng thẳng lên đầu, đầu cũng đau như búa bổ.
Không đúng, dường như nhớ ra điều gì, cậu đưa tay đặt lên ngực. Cảm giác bằng phẳng khiến cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra trời cao cũng không bạc đãi mình. Nhưng để chắc ăn, cậu hạ quyết tâm, giơ tay ra, tháo cái dây lưng phiền phúc kia ra, thò tay xuống dưới kiểm tra…
Thở phào nhẹ nhõm, tuy kích thước nhỏ đi kha khá, nhưng có còn hơn không! Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông lỏng, dù cậu chẳng phải kiểu người hay tính toán, lúc được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, thứ đầu tiên cậu nghĩ đến cũng chỉ là: Sống được thì sống, chết thì cứ chết thôi.
Có lẽ vì lớn lên trong một gia đình ly tán, từ nhỏ cậu đã không ôm quá nhiều kỳ vọng về tình thân. Mỗi tháng cha mẹ vẫn đều đặng chuyển tiền cho cậu đủ sống, tất nhiên chỉ cho đến khi cậu mười tám tuổi. Sau đó thì sao? Có thể tưởng tượng ra cảnh khốn khó đến mức nào, nhưng cậu đều cắn răng chịu đựng, cuối cùng để lại bệnh tật đầy người.
Tiền tiết kiệm tích cóp bao năm bị đốt sạch, Bạch Tu Niên không quan tâm, còn chuyện sống hay chết, cậu thật sự không có quá nhiều cảm xúc. Sống từng ấy năm, thứ duy nhất có thể gọi là sở thích, chắc chỉ có… Món ăn ngon. Nhưng khi bệnh tật bám lấy, đến cuối cùng cậu cũng chỉ có thể sống dựa vào truyền dịch dinh dưỡng.
Thật sự rất khổ sở, giải thoát cũng tốt. Bây giờ có một thân thể khỏe mạnh thế này, chắc có thể ăn được những món ngon mà trước kia chỉ có thể thèm khát thôi nhỉ?
Khi đã nghĩ thông, cuối cùng Bạch Tu Niên cũng có thời gian để nghiêm túc nghiên cứu hoàn cảnh hiện tại.
Mái tóc dài được búi cao trên đầu rõ ràng không thuộc về thời đại của cậu. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cậu mơ hồ có suy đoán, chỉ là… Tại sao một người đàn ông thật sự như cậu lại phải gả đi như một người phụ nữ?
Dù có giải thích thế nào cũng thấy thật khó hiểu, nhưng từ cách xưng hô của đám người kia, họ gọi cậu là “ca nhi”, vậy thì cũng có thể loại bỏ giả thuyết nam cải nữ trang quái dị kia rồi.
Bỏ qua câu hỏi còn chưa có lời giải đáp, Bạch Tu Niên bắt đầu chú ý đến bản thân. Từ lúc tỉnh lại trong cơ thể này, ngoại trừ cảm giác choáng váng do rượu, còn có một loại mệt mỏi thấm vào tận xương tủy, mãi không tan biến. Dân gian có câu: Bệnh lâu thành thầy, cậu đại khái có thể đoán ra, có lẽ cơ thể này không hề khỏe mạnh.
Rất nhanh, suy đoán này đã được chứng thực. Cậu xắn tay áo rộng thùng thình lên, cổ tay lộ ra đã gầy đến đáng thương, nói da bọc xương cũng không sai. Những vết sẹo chằng chịt trên làn da trắng nhợt khiến ánh mắt vốn lạnh nhạt của cậu chợt sâu thẳm, ánh lên vẻ không hài lòng.
Cậu mơ hồ nhớ đến nam nhân cao lớn đứng giữa đám đông, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ rõ sự khinh thường.
Sờ thử gương mặt vẫn còn chút thịt, cậu đoán cơ thể này vẫn còn trẻ, làn da mịn màng đặc trưng của thiếu niên. Nhưng có vẻ từ nhỏ đã chịu không ít khổ sở, thể chất kém đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Tu Niên lắc mạnh đầu, định xua tan những hình ảnh chồng chéo trước mắt. Nhưng vừa lắc một cái, đầu óc càng thêm choáng váng, quay cuồng.
Dù môi trường xung quanh hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không thể thắng nổi sự yếu ớt của cơ thể này. Bạch Tu Niên nằm bẹp trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong lòng chỉ còn lo lắng một chuyện duy nhất, chính là cái gọi là “động phòng” mà đám người kia nhắc đến…
Trong lúc mơ màng, Bạch Tu Niên lại mơ thấy một thế giới khiến cậu khó lòng tưởng tượng nổi.
Đây là một thế giới không có phụ nữ, chỉ có đàn ông. Mọi người nơi đây đều phân biệt bằng cách gọi là “tiểu tử” và “ca nhi”. Trong đó, người có khả năng sinh sản chính là ca nhi.
Vừa khéo, cơ thể mà Bạch Tu Niên xuyên vào lại là một ca nhi có khả năng sinh nở tuyệt vời, giữa lông mày có một ấn ký hình mây đỏ rực, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất. Ở thế giới này, ấn ký hình mây càng đỏ, càng tươi, thì càng dễ sinh nở, những ca nhi như vậy sau này sẽ có vô số người đến cầu thân, giẫm nát cả cửa nhà.
Trong giấc mơ, dường như chính Bạch Tu Niên đang trải qua cuộc đời ngắn ngủi mười lăm năm của một thiếu niên cũng tên là Bạch Tu Niên – một ca nhi bình thường nhưng có cuộc sống vô cùng cay đắng. mặc dù cảnh trong mơ đều là ký ức hoàn toàn xa là, nhưng tình huống chân thực đến nghẹt thở khiến cậu không thể không nghi ngờ - phải chăng mình chính là ca nhi kia?
A cha và a ma của tiểu ca nhi kia lần lượt qua đời, phải sống nhờ trong nhà a ma kế tàn nhẫn, em kế ức hiếp, cậu như thể đang xem một bộ phim mà chính mình là nhân vật chính vậy. Xem hết cả cuộc đời tiểu ca nhi bằng góc nhìn thứ nhất, cậu giận vì không thể phản kháng khi bị ức hiếp, xót xa vì phải sống lay lắt không ai che chở.
Do Bạch Tu Niên có dấu ấn đỏ trên trán, đã bị định thân từ nhỏ với nhà tri phủ giàu có nhất thôn Bách gia là nhà họ Triệu. Theo thời gian, cả hai cũng đã đến tuổi thành thân. A ma kế của Bạch Tu Niên – Ngô Anh thì ham ăn biếng làm, cả việc lớn nhỏ đều đùn đẩy cho Bạch Tu Niên và em ruột của cậu là Bạch Ngộ Tuế. Ngô Anh đã sống sung sướng quen rồi, giờ phải “gả đi” một lao động chính, sao ông ta có thể cam tâm được?
Vậy nên ông ta viện cớ rằng “nhà không nỡ gả ca nhi sớm như vậy”, cố tình giữ lại thêm vài năm nữa. Nhưng nhà họ Triệu thì không chịu, nếu không thành thân đúng thời điểm, việc đính ước từ nhỏ cũng xem như vô hiệu.
Lúc này, Ngô Anh mới bắt đầu cuống cuồng. Nếu không bám được vào “cái đùi lớn” là nhà họ Triệu, thì ông ta nuôi đứa con riêng này để làm gì chứ? Thế là ông ta vội vàng lên đường đến nhà họ Triệu bàn chuyện cưới hỏi, nhất định không thể để sính lễ trắng lóa kia vụt khỏi tay!
“A ma nhà họ Bạch, ngươi vội vàng như vậy để làm gì thế?” Một ca nhi diện y phục lụa xanh biếc, dáng vẻ mềm mại, eo nhỏ đến mức hai tay là có thể ôm trọn, uốn éo bước đến trước mặt Ngô Anh.
“Ồ, đây chẳng phải là Phúc ca nhi sao? Sao không ở trong khuê phòng, ra ngoài “lộ mặt” thế này không sợ tổn hại đến thuần phong mỹ tục à?” Liễu Phúc Địch là con một trong nhà, hơn nữa trên trán có ấn ký hình mây đỏ rực, chỉ sau Bạch Tu Niên, vậy nên tính tình không khỏi kiêu căng. Chưa kể cậu ta biết đọc được vài chữ, nên hô hào rằng ca nhi nên giữ giáo dưỡng, không nên tùy tiện xuất hiện nơi đông người, sẽ tổn hại danh tiết.
Đương nhiên suy nghĩ ấy bị người trong thôn chế giễu. Thôn Bách gia này nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng chẳng lớn, chỉ có hơn bốn mươi nhà. Ngay cả nhà giàu nhất là nhà họ Triệu cũng chỉ nuôi nổi mấy con heo, còn người bình thường đều sống nhờ đất đai. Nếu thật sự nghe theo lời Liễu Phúc Địch mà “giấu hết ca nhi trong phòng”, thì mất đi nửa số lao động, chẳng phải đã chết đói từ lâu rồi sao?
Bởi thế, danh tiếng của Liễu Phúc Địch trong thôn không tốt đẹp lắm, Ngô Anh mới nhân dịp này châm chọc vài câu.
“ta làm sao dám so với a ma nhà họ Bạch chứ, sau này có thể dựa vào núi lớn. Một khi gả vào nhà họ Triệu, chẳng phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Mấy con châu chấu nhảy nhót kia, bóp chết lúc nào mà chẳng được?” Miệng thì cười, nhưng trong mắt Liễu Phúc địch lại không lộ ra chút ý cười nào. Tên thô phu như Ngô Anh mà cũng dám giễu cợt cậu ta sao?
Ngô Anh nghe vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, bỏ luôn vẻ giả vờ tươi cười trên mặt: “Ngươi có ý gì?”
Một tiếng cười khẽ quanh co truyền đến, không biết Liễu Phúc Địch lấy đâu ra chiếc khăn thêu hoa, che miệng cười duyên, khiến Ngô Anh nhìn mà thấy ghê tởm trong lòng, sao tên này có thể làm bộ làm tịch đến thế cơ chứ?
“A ma nhà họ Bạch, Bạch ca nhi sống trong nhà ngươi thế nào, ta cũng không cần nói nhiều. Gả vào nhà họ Triệu rồi, cũng là cơ hội tốt để “dọn dẹp” vài thứ lộn xộn. A ma cũng nên tự bảo trọng nha. À đúng rồi, còn sính lễ nữa đó. Chẳng phải dưới cậu ấy còn một đứa em trai sao?”
Hai chữ “sính lễ” trúng ngay tử huyệt của Ngô Anh, vừa nghe xong thì tim liền đập mạnh một cái.Chẳng lẽ thằng nghiệt chủng đó còn muốn chia sính lễ cho cái thằng em đáng chết kia? Nếu Bạch Tu Niên thật sự dựa vào nhà họ Triệu, thì chẳng phải tất cả những tính toán của ông ta sẽ tan thành mây khói sao?
Không được! Nhất định không thể để cái đồ súc sinh đó ngóc đầu lên!
Ngô Anh và Liễu Phúc Địch cấu kết với nhau, dùng mưu kế gả Bạch Tu Niên vào nhà Trần Độ, một kẻ nổi tiếng hung ác trong thôn Bách gia, chuyên làm việc ác. Câu chuyện đến đây tạm khép lại. Và cái chết của nguyên thân Bạch Tu Niên, do thân thể yếu nhược thiếu dinh dưỡng lâu ngày, công thêm việc biết được người mình sắp gả cho là Trần Độ đáng sợ, nên bị dọa cho chết khiếp.
Bạch Tu Niên còn ở trong giấc mơ cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa…