Bạch Tu Niên giơ cao dao thái rau, tay cầm quả bí đỏ, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Ở đây mọi người không ăn bí đỏ hả?” Món vừa rẻ, vừa dễ nấu lại còn nhiều công dụng như thế mà không ăn, vậy bình thường mọi người ăn cái gì? Cọng cải già hả?
“Thì ra nó gọi là bí đỏ…” Trần Độ lấy quả bí trong tay cậu, đưa lên ngửi. Ở đây đúng thật là chẳng ai ăn thứ này, cũng chẳng rõ nó là thứ gì. Nhà ai cũng có vài cây mọc ở sau nhà, người nào siêng thì nhổ đi vì sợ nó hút mất chất dinh dưỡng của đất.
“Chúng ta không ăn. Nếu ngươi đói thì tối nay mình ăn thịt nhé?” Hắn nói vậy, như thể sợ cậu thiếu thốn đến mức phải ăn đại mấy thứ mọc dại.
Bạch Tu Niên liếc xéo nam nhân đang nghiêm túc sợ bị trúng dộc, rồi giật lại “bảo vật” vừa bị khinh thường: “Nếu ngươi sợ thế thì khỏi ăn cũng được.” Nói rồi quay lưng đi, không thèm nhìn đến người đang bày ra bộ dạng tội nghiệp kia nữa. Ai bảo ngươi dám nghi ngờ ta!
Trần Độ luống cuống gãi đầu, chẳng lẽ vợ giận rồi sao? Nhưng… Thứ đó thật sự ăn được à? Hắn lén lút nhìn sang bóng lưng nhỏ bé đang xắt rau đầy khí thế kia, quyết định không hỏi nữa. Thôi để tí nữa cậu nguôi giận rồi tính sau, cùng lắm mình âm thầm đem đổ món đó đi là xong…
Tự biết mình chọc vợ giận, Trần Độ ngồi im thin thít, hai mắt chỉ biết dõi theo từng cử động của Bạch Tu Niên. Dáng người mảnh khảnh kia nghiêng người đổ dầu vào chảo nóng khiến cậu nắm chặt tay, tim như thắt lại… Lỡ bị dầu bắn thì sao đây?
Hắn sốt ruột đứng bật dậy, nhưng tiếng động ấy khiến Bạch Tu Nhiên hiểu lầm rằng nam nhân kia lại định đến cản mình, bèn trừng mắt một cái. Trần Độ bị trừng mắt thì ngoan ngoãn ngồi xuống ngay, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt góc cạnh của nam nhân, khiến nét mặt cứng rắn ấy trở nên dịu dàng hơn, kết hợp với biểu cảm tuổi thân kia… Nhìn thế nào cũng thấy hơi… Dễ thương?
Ý nghĩ bất ngờ đó khiến Bạch Tu Niên vội vàng quay mặt đi, tập trung đổ bí đỏ vào chảo dầu đang sôi. Cách chế biến bí đỏ thì cậu thuộc lòng trong đầu, nhưng do hôm nay trời đã tối, ánh sáng lại yếu nên chỉ có thể làm món đơn giản nhất.
Ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân đang ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, Bạch Tu Niên cúi xuống thì phát hiện không biết từ bao giờ mà trên tay mình đã có nắm hành lá. Đối với không gian thần kỳ kia, cậu vẫn mang lòng hiếu kỳ. Dù sao số điểm kinh nghiệm để nâng cấp đất khá lớn, nếu mỗi một điểm đều phải tự tay thu hoạch mới có thì thật sự quá phi nhân tính. Thế nên cậu liền thử xem có thể “thu hoạch tự động” hay không. Kết quả thì thật sự vượt ngoài mong đợi.
Cắt một nắm hành lá rồi rắc vào chảo, mùi thơm lập tức lan tỏa, đúng là nguyên liệu tự nhiên thì không cần nêm nếm cầu kỳ, chỉ cần chút muối là đã làm bật lên hương vị rồi. Lửa nóng phả vào mặt, Bạch Tu niên nhanh tay đảo đều trong chảo, không lâu sau, từng miếng bí đỏ vàng ươm đã chín, khi từng miếng bí đỏ được xào đến cháy cạnh vàng giòn thì lập tức bắc ra khỏi bếp, thế là một đĩa bí đỏ xào thơm nức mũi đã hoàn thành.
Khi bưng món ăn ra ngoài bàn, Bạch Tu Niên cố tình lờ đi bóng dáng cao lớn của Trần Độ, cậu không liếc lấy một cái mà chỉ đặt món ăn xuống, sau đó lạnh nhạt quay đi. Trần Độ thì như ngồi trên đống lửa, nhưng mà… Mùi gì thế này? Sao lại thơm như thế?
Ánh mắt hắn cứ quét tới quét lui trên đĩa bí vàng ươm, lòng giằng co dữ dội. Món này… Ăn được không ta? Nhưng nhìn thật sự rất ngon, mùi thì hấp dẫn muốn xỉu. Ăn không ta?
Trong khi Trần Độ còn đang đấu tranh tư tưởng thì Bạch Tu Niên lại đang đau đầu nhìn bó rau tề đã nhặt xong. Không biết tỏi ớt trong không gian đã chín chưa, vì để xào rau tề ngon thì hai thứ ấy là không thể thiếu.
Thử nghĩ một chút, cậu liền giơ tay, tay chợt nặng trĩu, một vài củ tỏi và ớt đỏ thắm đã xuất hiện. Mắc Bạch Tu Niên sáng rực lên. Cái không gian này đúng là kỳ diệu thật. Bên ngoài mới trôi qua một ngày mà cây cối bên trong đã thu hoạch được, như vậy thì cái mốc mười ngàn điểm kinh nghiệm chắc cũng không lâu.
Khóe môi khẽ nhếch lên, cậu múc một gáo nước đổ vào chiếc nồi đã rửa sạch. Vui vẻ xắt tỏi thành vụn, cắt ớt thành hình thoi, rau tề thì bẻ từng đoạn bằng tay. Sờ vào túi đựng trứng, còn vài quả. Chừng này thì chưa đủ, muốn bồi bổ thân thể thì chỉ ăn cháo vào buổi sáng đã không ổn rồi. Ít nhất mỗi người cũng phải được một quả trứng, vậy nên phải tính đến chuyện nuôi têm vài con gà để dành trứng ăn dần.
Trái cây cũng không thể thiếu, nhưng xét theo điều kiện sống hiện tại thì đành gác lại. Không nói đến việc bản thân chẳng có tiền, cho dù dùng mấy khối bạc vụn của Trần Độ cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Huống chi nếu đã xác định ở lại lâu dài thì nhất định phải làm cuộc sống dễ chịu nhất có thể. Sau này cái nhà này cũng phải được xây lại.
Nghĩ đến đây, Bạch Tu Niên cảm thấy những việc phải làm sau này còn nhiều lắm, cứ từ từ rồi tính.
Có lẽ là vì khung cảnh thanh bình của vùng quê nhỏ này, mà một người vốn từng dầm mình trong đau bệnh và bụi trần như cậu cũng bắt đầu tĩnh lặng lại, mang theo chút thành thơi và an yên của người quay về với làng quê.
Bạch Tu Niên đập trứng vào bát, ngẩng đầu nhìn nồi nước đã bắt đầu sôi sùng sục thì vội vàng cho rau vào chần sơ, thời gian phải chính xác, nếu không sẽ mất vị. Tay chân luống cuống, cậu nghiêng đầu gọi người bên cạnh: “Đánh trứng giúp ta đi.”
“Hả?” Trần Độ đang trong trạng thái như chuẩn bị hy sinh để nếm thử món bí đỏ thì lập tức thu tay, chớp chớp mắt nhìn cậu đang bận rộn. “Ồ!” Hắn luống cuống đứng dậy, lau vội tay vào quần, vừa bước đi thì vấp phải băng ghế dài suýt ngã nhào.
Bạch Tu Niên liếc mắt thấy hành động ngốc nghếch đó, lắc đầu. Không hiểu sao lần đầu gặp còn thấy người này trông rất cứng rắn, nghiêm nghị, nam tính… Giờ thì đúng là “người không thể nhìn bề ngoài”.
Cậu vớt rau ra rồi ngâm vào nước lạnh, vừa đổ bỏ nước cũ trong nồi vừa hỏi: “Đánh xong chưa?”
Nghe tiếng bát đũa va vào nhau lách cách, Bạch Tu Niên đưa tay ra, bát trứng đã lập tức được đặt vào lòng bàn tay. Nhìn trứng được đánh đều tăm tắp, cậu liếc nhìn cánh tay rắn chắc của nam nhân bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên chút ghen tị, đứng cạnh người này, cậu đúng là nhỏ bé như cọng rơm.
“Đánh tốt lắm.” Bạch Tu Niên hào phóng khen, dù gì bây giờ cậu mới mười lăm tuổi, còn nhiều cơ hội để “lớn”. Người lớn thì phải biết rộng lượng chứ.
Trần Độ đỏ mặt vì được khen, ngồi thu lu không biết để tay đi đâu, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu. hôm nay tóc Bạch Tu niên không buộc, lại vất vả cả ngày, trông rối bù, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò lại khiến người khác cảm thấy mềm lòng. Mà gương mặt non nớt đó lúc nào cũng cố tỏ ra chững chạc, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“Tránh sang bên kia chút đi.” Vẫn là cái giọng thản nhiên, thậm chí hơi cộc cằn, nhưng Trần Độ càng nghe lại càng cảm thấy thuận tai. Cậu nói tiếp: “Ngươi đi trông lửa giúp đi, đừng để tắt. Còn phải đun nước tắm nữa.”
“Được!” Trần Độ như vớ được lệnh vàng, vui vẻ lùi về phía bếp lửa, còn có thể nhìn thẳng cậu từ phía đối diện.
Không còn kẻ ngáng tay ngáng chân, Bạch Tu Niên nhanh nhẹn đổ trứng vào chảo dầu nóng, mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Cậu khéo léo trở mặt trứng cho đến khi hai mặt vàng đều, rồi cho tỏi băm, ớt xanh vào xào thơm. Sau cũng cho rau đã chần vào, cắt nhỏ trứng chiên để thấm đều gia vị, nếm chút muối rồi đảo đều tay.
“Không cần thêm củi nữa đâu.” Cậu nói xong thì bưng món ăn ra, bụng đã bắt đầu đói meo rồi.
Khi cậu bày món ăn ra bàn, Trần Độ đã ngồi nghiêm túc chờ sẵn. Bạch Tu Niên đoán chắc hắn vẫn còn đang lăn tăn vụ bí đỏ có ăn được không, liền kéo đĩa bí đỏ đến gần mình rồi nói: “Nếu ngươi không muốn ăn…”
Cậu còn chưa nói hết câu, đôi đũa của Trần Độ đã nhanh như chớp gắp một miếng bí đỏ bỏ vào miệng.
Bạch Tu Niên không nói nữa, ngoảnh mặt đi, im lặng ăn cơm.
Cái người này… Vì vài miếng ăn mà bán rẻ luôn sự kiên định rồi à? Không biết xấu hổ là gì.
Vừa nhai cơm, cậu chợt nhớ ra: “Tiêu rồi! Quên thu y phục rồi!”
Cậu vội đặt bát xuống, hấp tấp ra ngoài. Đi được nửa đường còn không quên nói với Trần Độ: “Ta ra ngoài thu y phục, ngươi cứ ăn tiếp đi.”
Vừa ra ngoài mới phát hiện, bên noài tối đen như mực, không nhìn rõ gì cả. Đang phân vân có nên mò mẫm hay không thì phía sau bỗng có ánh sáng đến gần.
“Bên ngoài tối quá, ta cầm đèn cho ngươi.” Trên miệng Trần Độ còn dính hạt cơm, tay cầm đèn lồng chạy theo. Trời tối thế này sao có thể để vợ mình ra ngoài một mình chứ?
Sau khi hai người ăn xong, cả thế giới lại trở về với sự tĩnh lặng. Vào giờ này trong thôn, để tiết kiệm nến, mọi nhà đều ngủ từ sớm. Bạch Tu Niên cũng muốn ngủ, nhưng vì chiều ra nhiều mồ hôi, người cứ dính nhớp khó chịu, nên đành cố chống lại cơn buồn ngủ, múc nước qua loa rồi mang ra ngoài.
Nơi Trần Độ thường tắm nằm giữa sân trước và sân sau, chỉ dùng một tấm vải che hờ. Nhưng Bạch Tu Niên lại muốn cho nhanh nên đứng ngay ngoài cửa tắm luôn, rất rõ ràng là cậu đã quên mất bây giờ mình đang sống trong một thế giới rất đặc biệt.
Sau khi tắm xong, Bạch Tu Niên gần như mở mắt không nổi. Đã rất lâu rồi cậu không vận động cường độ cao như hôm nay, cả cơ thể lẫn tinh thần đều quá sức chịu đựng. Những triệu chứng sau khi leo núi bắt đầu xuất hiện: Chân mỏi rã rời, tay đau nhức, chỉ muốn gục đầu xuống gối mà ngủ một giấc thật sâu.
Và cậu thật sự đã làm thế, mới nằm xuống giường chưa được hai phút, Bạch Tu Niên đã chìm vào giấc ngủ say.
Trong khi đó, Trần Độ vẫn lặng lẽ ngồi ở gian chính. Một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn lại từ cảnh tượng vừa thấy. Khi thu y phục vào rương, hắn đã để cây nến trong phòng trong, và nhờ ánh sáng lập lòe của nó, đứng ở đúng vị trí đối diện cửa chính, hắn đã âm thầm nhìn thấy… Tất cả.
Hắn đứng dậy, xách nước ra ngoài, trước khi bước ra cửa vẫn còn quay đầu lại nhìn ánh nến lay động trong phòng ngủ. Hôm nay chắc chắn là một đêm không bình yên, rất thích hợp để tắm nước lạnh cho tỉnh táo lại.