Trần Độ cẩn thận cởi giày, len lén chui vào chỗ trống đã được cậu nhóc tỉ mỉ chừa lại trên mép giường. Đắp lên người là chiếc chăn đã được phơi nắng, ấm áp và mềm mại. Ban đầu, hắn cứ nghĩ người gả đến chỉ là một tiểu ca nhi phiền phức, bản thân hắn thì đã không còn nhỏ nữa, ở trong thôn, ở độ tuổi này mà chưa thành thân cũng chỉ có mình hắn là trường hợp đặc biệt. 

Lén quay đầu nhìn cậu nhóc đang ngủ ngoan bên cạnh, gương mặt rắn rỏi của Trần Độ bất giác nở một nụ cười ngọt ngào, đây chính là người bạn đời sau này sẽ sống bên cạnh hắn cả đời sao? 

Nhắm mắt lại, dù bản thân không hề buồn ngủ, nhưng “vợ” đã bảo nghỉ ngơi thì phải nghe lời nghỉ ngơi mới được. 

Khi Bạch Tu Niên mơ màng tỉnh dậy, cậu hơi mông lung không rõ bây giờ là lúc nào. Ngồi ngẩn người trên giường một lúc rồi liếc mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, đoán chừng cũng đã khoảng hai giờ chiều. Giờ đang là mùa xuân, trời chưa quá nóng nhưng nếu làm việc ngoài đồng lâu vẫn có thể thấy oi bức. 

Cậu nhanh nhẹn gấp gọn chăn, đứng trong sân ngẩng đầu ngẫm nghĩ xem không biết người kia đang làm gì ngoài đồng. 

Lấy từ không gian ra một bát nước suối mát lành đổ vào ống trúc mang theo, Bạch Tu Niên nhìn lướt qua đồ đạc trong nhà. Tuy không nhiều, nhưng lương thực lại khá đầy đủ: Một bao gạo lớn, nhiều loại đậu đủ dùng. Theo ký ức của cậu thì một nhà có được lương thực như vậy có thể xem là “khá giả”. Sáng nay lại còn thấy vài mảnh bạc vụn, có thể thấy nam nhân kia cũng giỏi xoay xở, không đơn giản. 

Phải công nhận, năng lực của nam nhân này thật không tệ. 

Đang định ra khỏi cửa thì ánh mắt cậu vô tình bị hút vào mấy củ khoai khô teo tóp đặt sau cánh cửa. Trong đầu chợt hiện lên vài quả bí đỏ trong vườn, dù quả khá lớn nhưng dường như người kia không thích ăn, đến mức để chúng héo rũ trên dây mà cũng không đụng đến. Nhìn vào vết cắt trên các cây rau, có thể thấy hắn vẫn thường xuyên thu hoạch, chỉ riêng bí đỏ là bị bỏ quên. 

Nhưng cậu lại thích ăn mà! Đối với Bạch Tu Niên, mỗi khi đối mặt với nguyên liệu nấu ăn, cậu luôn giữ thái độ kính trọng: “Thế giới này không có nguyên liệu nào dở, chỉ có tay nghề nấu ăn chưa tới mà thôi.” 

Đi trên bờ ruộng, mặc kệ những ánh mắt tò mò thi thoảng liếc đến, Bạch Tu Niên vẫn bước đi vững chãi, không hề chớp mắt hay hoảng loạn. Đối với một người từng lăn lộn đủ kiểu như cậu, những ánh nhìn ấy chẳng là gì. Chỉ cần không cản đường hay gây chuyện, muốn nhìn bao nhiêu tùy họ. 

Từ xa đã thấy bóng dáng nam nhân cao lớn đang lom khom nhổ cỏ, lặp đi lặp lại động tác cúi người, đứng dậy, lại cúi người. Lúc đến gần, cậu thấy ống trúc hắn mang theo đã cạn sạch nước, nằm lăn lóc trên bờ ruộng. Bạch Tu Niên khẽ nhếch môi mỉm cười. 

“Ngươi… sao ngươi lại đến đây? Nắng lắm, mau vào chỗ râm nghỉ đi.” Nam nhân giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cười lộ ra hàm răng trắng bóng với Bạch Tu Niên. 

Bạch Tu Niên hơi nghiêng mặt đi, cố nén nụ cười nơi khóe môi. Nhìn mặt mũi thì cứ như đại ca xã hội đen, ai ngờ lại ngốc nghếch thế này. Cậu không định nhắc nhở trên mặt người kia dính bẩn, chỉ giữ gương mặt lạnh nhạt mà đưa ống trúc đựng nước suối cho hắn. 

“Ta mang nước đến, chắc khát rồi.” 

Nam nhân nhận lấy, mở nắp ngồi ngửa đầu tu ừng ực, yết hầu lên xuống mạnh mẽ đập vào mắt Bạch Tu Niên. Cậu vội quay đầu nhìn về bãi cỏ nơi nam nhân đang đứng, đầy cỏ dại bị nhổ chất thành đống. Ở thời đại này chưa có thuốc trừ sâu, muốn thu hoạch được nhiều thì phải dùng sức người để làm sạch đồng ruộng. 

“Ngon thật!” Nam nhân uống xong nước trong ống liền tỏ vẻ sung sướng, nhưng kết hợp với gương mặt còn loang lổ bùn đất, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười. 

Bạch Tu Niên gật đầu, cậu hiểu rõ tác dụng kỳ diệu của nước suối trong không gian, nên cũng đồng tình với phản ứng của đối phương. Chỉ là người này cũng thật lãng phí, một ống đầy mà uống hai ngụm đã hết, đúng là vừa là “máy ăn” vừa là “máy uống”. 

“Ta về trước đây.” Hắn đã khỏe như trâu rồi, nay lại uống thêm nước suối, chắc sức trâu được tăng thêm mấy phần. Mấy chuyện sau này khỏi cần lo, Bạch Tu Niên muốn nhân lúc trời còn sớm leo lên núi phía sau vườn tìm ít nguyên liệu nấu ăn. 

Gia vị trong không gian đã sắp thu hoạch được hết, chỉ còn thiếu nguyên liệu chính nên khá lúng túng. Không rõ khi nâng cấp đất trong không gian thì có thể trồng được gì, chứ chỉ toàn gia vị phụ liệu thế  này thì dù ngon miệng cỡ nào cũng không đủ no. Vậy nên, cậu quyết định lên núi thử vận may. 

Cậu rửa sạch ống trúc rồi đem ra nắng phơi khô, tiện tay kiểm tra mấy chiếc chăn và y phục đang phơi trên dây. Sau đó, cầm lấy chiếc giỏ tre bên cửa, xác thêm một lưỡi hái rồi khóa cửa lại, vòng ra sau nhà để bắt đầu leo núi. 

Trong rừng mát hơn dưới núi rất nhiều, gió núi thổi qua mặt khiến người ta dễ chịu. 

Con đường nhỏ dẫn lên núi hẳn là lối đi quen thuộc của nam nhân kia, cỏ dại hai bên đường đều đã bị dẫm nát. Tuy nhiên, hai bên lối đi toàn là cỏ dại, chưa tìm được gì có giá trị. Nhưng Bạch Tu Niên cũng không vội, nếu không tìm được thì cứ coi như là đi dạo ngắm cảnh vậy. 

Sau gần một tiếng đồng hồ leo núi, cuối cùng Bạch Tu Niên cũng thu hoạch được món đầu tiên. Cậu tìm thấy rau tề còn chưa nở hoa. Loại rau này khi chưa ra hoa sẽ rất non, có thể xào chay, làm nhân bánh bao hoặc nấu hoành thánh đều rất ngon. 

Bó rau tề được bỏ vào giỏ tre, thêm chút trọng lượng khiến Bạch Tu Niên càng thêm tin tưởng vào chuyến đi lần này. Khi còn nhỏ không ai quản, cậu thường leo núi tìm các loại rau dại để thỏa cơn thèm ăn, nên dần dần cũng nhận ra được khá nhiều loại thực vật. 

Tìm kiếm thêm một lúc nữa, trong giỏ ngoài rau tề cũng không có thêm gì mấy. Cũng phải thôi, bây giờ mới vào mùa xuân, hầu hết cây cỏ còn đang trong giai đoạn sinh trưởng, chưa thu hoạch được là chuyện bình thường. Nhìn lên bầu trời, đoán chừng đã đến lúc quay về nấu cơm. 

Bạch Tu Niên vừa định quay xuống núi thì chợt bắt gặp một chóp nhọn màu sẫm ló ra khỏi mặt đất. 

Mặt cậu bỗng đỏ bừng, như vừa gặp được tình yêu trong mộng, hai mắt sáng rực, đây là măng non mà!

Cậu vội vàng chạy đến bên cạnh cái chóp ấy, cúi đầu gạt đi lớp đất bên trên, đúng là măng thật! 

Trên má trái của Bạch Tu Niên có một lúm đồng tiền nhỏ, mỗi khi cười sẽ khiến gương mặt cậu càng thêm duyên dáng. Lúc này, nụ cười ấy chỉ dành riêng cho khúc măng đang ẩn mình dưới đất kia. 

Nhanh tay đào lên một khúc măng lớn, nặng trĩu tay, ước chừng phải vài ký. Cậu phủi sạch lớp đất bám lên rồi tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng cũng tìm được thêm hai khúc măng méo núc nữa, chỉ chừng này cũng đủ ăn trong vài ngày. 

Khi đào xong ba khúc măng to, trời đã tối lúc nào không hay. Nhìn làn khói lượn lờ dưới chân núi, Bạch Tu Niên mới hốt hoảng nhận ra đã đến giờ cơm tối. 

Hỏng rồi. Từ đây xuống núi còn một đoạn, nếu không nhanh chân thì trời tối rất dễ lạc đường. 

Lúc Trần Độ trở về, từ xa đã không thấy nhà mình có khói bếp bốc lên. Hắn còn nghĩ cậu nhóc nhà mình mải mê làm việc nên quên nấu cơm. Nhưng khi thấy cửa nhà đóng im ỉm, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi bất an. 

Đẩy mạnh cửa bước vào, không có ai, bếp lạnh ngắt, trong phòng cũng trống không, y phục còn phơi chưa thu. Ra sau vườn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Có khi nào cậu nhóc về nhà mẹ đẻ rồi không? Không thể nào, ai mà chẳng biết hoàn cảnh nhà của cậu ấy ra sao. 

Gương mặt nghiêm nghị của Trần Độ giờ lộ rõ sự hoảng loạn, đôi mắt lộ ra vẻ luống cuống và lo lắng. 

Lục tung cả trong lẫn ngoài nhà một lượt, cuối cùng hắn phát hiện giỏ tre và dao liềm để cạnh cửa đã biến mất. Cậu nhóc cầm mấy thứ đó thì có thể đi đâu chứ? 

Ánh mắt Trần Độ nhìn chằm chằm về phía sau núi đầy lo lắng, sắc mặt càng lúc càng u ám. Ngay cả hắn còn không dám tùy tiện lên núi lúc trời tối, nếu cậu nhóc xảy ra chuyện thì biết làm sao? Không kịp suy nghĩ thêm, Trần Độ quay ngoắt vào nhà, gỡ cung tên trên tường xuống, không thèm đóng cửa mà đã vội vã lao thẳng lên núi. 

Trời càng lúc càng tối. Mãi đến khi không còn thấy đường đi, Bạch Tu Niên mới bắt đầu hoảng sợ. Gió đêm rít qua, lạnh buốt da thịt khiến cậu nổi cả da gà. Cậu xoa xoa cánh tay, kéo ống tay áo xuống, bước đi chậm rãi dựa vào chút ánh trăng mờ nhạt. Mỗi bước đều khó khăn, chỉ mong đừng đụng trúng dã thú nào, nếu thật sự gặp phải thì có kêu trời cũng chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay. 

Soạt… Soạt… Tiếng sột soạt vang lên không xa khiến Bạch Tu Niên trợn tròn mắt, tay siết chặt cây liềm, tim đập thình thịch, không lẽ mình lại linh như thế sao? 

Nhìn hai bên tối đen như mực, tiếng động kia rõ àng đang tiến lại gần cậu, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải bỏ mạng nơi rừng núi này? 

Đúng rồi, còn có không gian mà. Nghĩ đến chiếc “bùa hộ mệnh” là không gian kỳ diệu kia, Bạch Tu Niên thở phào nhẹ nhõm. Đúng là bảo vật quý giá. Khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, cậu giơ tay định biến mất khỏi nơi nguy hiểm… 

“Vợ ơi! Vợ ơi!” 

Sao giọng này lại quen thế nhỉ? Tay cậu khựng lại giữa không trung, không bao lâu sau, một bóng dáng cao lớn lao vút vào tầm mắt của cậu, là hắn. 

Bạch Tu Niên còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì cổ tay đã bị một bàn tay to thô ráp kéo mạnh về phía trước. “A!” Theo phản xa, cả người cậu chúi về phía trước, nhắm mắt lại chờ bị va chạm… Nhưng thứ tiếp xúc với cậu không phải mặt đất lạnh ngắt mà là một vòng ngực rắn chắc và ấm áp. 

Vừa chạm liền tách ra, Bạch Tu Liên còn chưa kịp phản ứng thì cái giỏ trên lưng đã bị người kia lấy đi đeo lên vai, tay còn lại siết chặt cổ tay cậu. 

“Đường xuống núi nguy hiểm, để ta dắt ngươi… Nếu sau này muốn lên núi, cứ gọi ta một tiếng. Dăn ba hôm nữa là cánh đồng cũng xong rồi.” Giọng nói của nam nhân trầm ấm vang lên, lòng bàn tay hắn cũng ấm áp đầy vững chãi. Tuy lời nói đơn giản, nhưng lại chứa đầy sự quan tâm. 

“Do ta sơ ý, xin lỗi…” Thấy cung tên còn cầm trên tay cùng hơi thở dồn dập của hắn, Bạch Tu Niên bỗng thấy chột dạ. 

“Không cần xin lỗi đâu, ngươi là vợ ta, chăm sóc ngươi là điều ta nên làm. Là lỗi tại ta vì không đi cùng ngươi, để ngươi sợ hãi.” Trần Độ cúi đầu, lần theo con đường xuống núi. Dưới màn đêm, ánh đỏ nơi gương mặt hắn hoàn toàn bị che khuất. 

… Vợ? 

Đến tận lúc này, Bạch Tu Niên mới nhớ lại tiếng gọi vừa rồi của người kia. Cái thế giới kỳ quặc này… Cậu đành nghẹn ngào nuốt lại lời định từ chối. 

Về đến nhà, cả hai đều chẳng còn chỗ nào là sạch sẽ. Bạch Tu Niên còn đỡ, y phục chỉ bẩn một chút, còn phía trước Trần Độ đã bị xước không ít chỗ. 

“Đặt giỏ xuống đi, rửa tay rửa mặt trước đã.” 

Bạch Tu Niên lén đổ nước suối trong không gian vào thau, sau đó lấy ống trúc đã phơi khô, đổ đầy nước suối rồi đưa chon am nhân đang rửa mặt. 

“Uống nước trước đi, để ta vào nấu cơm.” 

Sau khi vo sạch gạo rồi đổ vào nồi nấu, cậu đi ra vườn hái một quả bí đỏ, cắt lấy một phần, phần còn lại đặt tạm dưới đất. Dù sao bí đỏ để lâu cũng không sợ hỏng. Măng xuân trong giỏ tre thì để qua một bên, rau cải thì rửa sạch chuẩn bị xào, tối nay làm hai món chắc là đủ rồi.” 

“Ngươi đi hái cái này để làm gì vậy?” Trần Độ rửa mặt xong bước vào nhà thì thấy Bạch Tu Niên đang cắt thứ mà hắn vẫn để mặc mọc hoang trong vườn rau. Thứ này là mọc dại, hắn cũng chẳng biết nó là gì nên không đụng đến. Nhưng giờ thấy cậu dùng dao cắt nó, hắn hoảng hốt, tưởng cậu vì đói nên thấy gì cũng ăn được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play