Bạch Tu Niên lắc mạnh cái chăn cuộn tròn lại, màu đỏ chói lập tức đập vào mắt khiến sắc mặt cậu thay đổi vài lần. Cậu đưa tay chạm lên lớp vải, cảm giác không có gì đặc biệt, nhưng nhìn qua cũng đủ biết đây là chăn mới chuẩn bị cho lễ cưới. 

Vậy chắc chắn trong nhà còn có chăn cũ! 

Cậu âm thầm quay người lại. Nếu phải ngủ với cái chăn đỏ chói này mỗi ngày, e rằng cậu sẽ mất ngủ mất…

Phòng ngủ nhỏ hẹp, chỉ nhìn qua một cái là thấy hết. Rõ ràng không có chỗ nào để chăn hay y phục. Cúi đầu nhìn y phục cưới trên người mình, Bạch Tu Niên thấy cũng nên thay ra rồi. Nếu nhớ không nhầm thì bên ngoài cũng chẳng có chỗ nào để đồ. 

Cậu đảo quanh nhà một vòng, đến cả khu bếp cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không tìm được nơi cất giữ đồ đạc. 

Đứng suy nghĩ một lúc, Bạch Tu Niên bất ngờ quay người bước về phòng ngủ, đến cạnh giường rồi cúi người xuống, đưa tay kéo một cái. 

Một chiếc rương gỗ nặng trịch bị lôi ra ngoài. Cậu vỗ vỗ lớp bụi dày phủ trên tay, mặt trên chiếc rương còn in rõ vài dấu tay lớn, chắc là của nam nhân kia để lại không lâu trước đó. Nhưng chúng bị phủ bụi dày thật đấy… 

Cẩn thận mở nắp, thế mà vẫn bị bụi bay lên khiến cậu ho không ngừng. Sau khi lau tay, cậu lấy ra một chiếc chăn cũ từ trong rương, phủi sạch lớp bụi rồi mang ra ngoài phơi lên dây treo trước sân. Còn chiếc chăn đỏ rực thì gỡ ra cho vào chậu để giặt. 

Từ trong túi vải nhỏ trong rương, cậu lấy ra được mấy bộ quần áo cũ của nguyên thân. Ngoài ra chỉ có vài đồng tiền lẻ, xem ra đây là toàn bộ tài sản của nguyên thân rồi. Hai bộ đồ mùa đông, hai bộ quần áo hiện tại đang mặc, chỗ nào cũng đầy vá víu. Cậu tùy tiện chọn lấy một bộ, rồi gói kỹ mấy cái còn lại, chỉnh lại rương cho ngăn nắp hơn. Liếc thấy mảnh bạc vụn dưới đáy rương, cậu cũng đóng lại luôn, tiện lau sạch lớp bụi trên nắp. 

Sau khi quét dọn trong ngoài một lượt, Bạch Tu Niên mới thay bộ hỉ phục để mặc bộ y phục bình thường ra, sau đó cho vào chậu ngâm cùng với chăn đỏ. Tất cả công việc đều được cậu thực hiện một cách thành thục, đến mức chính cậu trước khi bị bệnh còn chưa chắc làm được thế này. Có lẽ đây là thói quen của cơ thể này để lại. 

Chiếc áo cuối cùng vừa được phơi lên dây, Bạch Tu Niên ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao. Ở đây không có đồng hồ, chỉ có thể ước chừng thời gian dựa vào vị trí của mặt trời. 

Cúi đầu nhìn xuống những căn nhà dưới chân đồi, không một nhà nào bốc khói bếp, những người dưới ruộng vẫn đang cắm cúi làm việc. Bạch Tu Niên đoán còn lâu mới đến giờ nấu ăn, bèn quyết định vào lại không gian một chuyến nữa. 

Vừa đặt tay vào ấn đường, cậu bất ngờ phát hiện những hạt giống gieo sáng nay đã nảy mầm! Tỏi đã nhú mầm xanh non mơn mởn khiến người ta vui mắt, hành lá đã cao lên khá nhiều, có thể bẻ một nhánh dùng để xào nấu, bất ngờ lớn nhất chính là ớt, với một người mê ăn cay như Bạch Tu Niên thì chỉ cần thấy một miếng ớt chút xíu cũng có thể tưởng tượng ran gay nồi lẩu cay đỏ rực rồi… 

Cậu nhẹ tay vuốt lên lá hành còn đẫm sương mai - Ủa? 

[Kinh nghiệm: +1] 

Lẽ nào đây chính là điểm kinh nghiệm để nâng cấp đất? Bạch Tu Niên vừa nghĩ, vừa bẻ một nhánh hành nhỏ. Một cọng hành xanh tươi thơm nồng lập tức xuất hiện trong tay cậu. 

[Kinh nghiệm: +1. Tổng điểm kinh nghiệm: 1/10000]

Quả nhiên là vậy! Có điều, nếu mỗi cây chỉ được một điểm thì cày đến khi nâng cấp chắc phải đến già mất. Nhưng Bạch Tu Niên vốn không phải người tham lam. Có được không gian này đã là phúc lớn rồi, huống hồ đống rau củ ấy cũng rất hữu dụng đối với cậu. 

Ví dụ như nhánh hành này, nếu có thêm ít trứng và bột mì nữa, cậu có thể làm món bánh trứng hành thơm lừng! Chỉ nghĩ đến thôi mà nước miếng đã muốn trào ra rồi. 

Cậu vẫn còn nhớ rõ hương vị món bánh hành mà bà nội từng làm ngày xưa, lớp ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại, đến tận bây giờ vẫn không quên được. Sau này có nhiều quán ăn mở ra, nhưng chưa có nơi nào làm ngon hơn món bánh của bà cả. 

Cậu bẻ thêm vài nhánh hành tươi nữa. Nhà người kia không nuôi gia cầm, nhưng bên cạnh bếp lại có mấy quả trứng gà. Không rõ còn bột mì không, để tí nữa tìm thử. 

Cậu từng ra sau vườn xem rồi, có điều vườn rau hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm. Có lẽ do nam nhân chẳng có thời gian chăm sóc. Thêm vào đó, đất ở chân núi cũng không tốt, rau xanh trông vàng vọt héo ú, chẳng thể nào so được với đất tròng rau trong không gian. 

Còn mấy lời đồn đại trong ký ức về nam nhân kia, Bạch Tu Niên không đưa ra bất kỳ đánh giá nào. Chưa từng tiếp xúc, vội phán xét một con người là điều thiển cận. Cậu không còn là Bạch Tu Niên yếu đuối trước đây, sẽ không vì vài câu nói vu vơ mà dọa mình chết khiếp. 

Cậu múc một ít nước suối tưới cho vườn rau phía sau, cuối cùng không kìm được mà lấy gáo uống vài ngụm nước mát lạnh ngọt ngào. Uống xong, cả người được tiếp thêm năng lượng. Cánh tay ê ẩm vì giặt đồ cũng đỡ hơn nhiều. Hiệu quả rõ ràng khiến Bạch Tu Niên càng thêm chú ý đến dòng suối trong vắt này. 

Cơ thể hiện tại của cậu vẫn còn rất gầy yếu. Là một người từng chết vì bệnh, Bạch Tu Niên hiểu hơn ai hết giá trị của một thân thể khỏe mạnh. Vì thế, khi có lại được sinh mạng này, cậu càng thêm trân trọng. 

Xách nửa thùng nước từ không gian ra ngoài, cậu đổ một nửa vào giếng để dùng làm nước sinh hoạt hằng ngày. Nửa còn lại pha với nước giếng chuẩn bị tưới vào vườn rau phía sau nhà. Phải biết rằng đa phần rau xanh trên bàn cơm của mỗi nhà đều được trồng trong vườn rau của chính họ, mỗi tháng chỉ có một lần đi chợ phiên, vì vậy thịt ở nơi này tuyệt đối xa xỉ.

Sau khi dọn sạch cỏ dại trong vườn, bụng cậu cũng đúng lúc réo lên. Bát cháo buổi sáng thật sự không đủ no. Nếu không có gáo nước suối kia, có lẽ cậu đã lả đi rồi. Nam nhân kia cũng chỉ ăn có một bát cháo, mà lại có thể gắng gượng đến mức này, thật sự giỏi chịu đựng. 

Cậu nhổ một củ cải, phủi bớt đất rồi hái thêm vài cây cải non. Củ cải không lớn, cải thì hơi vàng úa. Đem rửa sạch trong chậu nước rồi bắt tay vào chuẩn bị nấu cơm. 

Múc hai bát gạo, nghĩ ngợi một lúc lại thêm một bát nữa. Cậu không biết việc đồng áng ngoài kia có nặng không, nhưng sáng nay chỉ làm chút việc vặt đã mệt rã rời. Thôi thì bữa trưa nấu nhiều một chút cũng tốt. 

Tuy nhiên, cái gọi là “nhiều” cũng chỉ là so với bữa sáng mà thôi. Trong tủ cạnh bếp có chút thịt muối, Bạch Tu Niên biết ở nơi này, chỗ thịt ít ỏi kia có lẽ là phần dành cho dịp Tết, nên cậu quyết định không đụng đến.

Nhóm bếp, điều chỉnh ngọn lửa vừa phải, cho gạo và lượng nước vừa đủ vào rồi, đậy nắp lại, sau đó bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu khác. 

Cậu băm nhỏ hành mang ra trong không gian. Khi lấy trứng gà, cậu tình cờ thấy một ít bột mì trong tủ, tuy nghiền không mịn nhưng vẫn dùng tạm được. 

Tìm quanh một vòng không thấy men nở, cậu không chắc nếu thiếu nó thì hương vị bánh có bị ảnh hưởng không. 

Lấy một cái bát, cậu đổ bột mì vào, đập một quả trứng, lòng đỏ vàng óng lập tức hòa quyện trong bột trắng. Cậu thêm vào một ít nước suối nguyên chất, rồi dùng đũa khuấy đều cho đến khi hỗn hợp hòa quyện. 

Cuối cùng, Bạch Tu Niên cho hành lá đã thái vào bột, màu xanh trắng xen lẫn nhau nổi bật đầy hấp dẫn. Trộn đều rồi để bột nghỉ sang một bên, cậu lấy củ cải vừa nhổ, thái thành khúc, cho vào một cái bát lớn, thêm nước suối, rồi đặt lên bếp nhỏ bên cạnh nồi cơm để hầm từ từ. 

Chẳng bao lâu, mùi thơm ngào ngạt của cơm lan tỏa khắp nơi. Cậu lấy ra hai cái bát lớn, múc cơm ra rồi rửa sạch nồi. Sau đó đổ một gáo nước vào nồi để đun sôi. 

Từ không gian, Bạch Tu Niên lấy ra một khúc gừng, thái sợi, rồi cắt cải thìa thành từng đoạn nhỏ. Đợi chảo nóng, cậu đổ một ít dầu vào, cho gừng sợi và hành hoa vào đảo đều đến khi dậy mùi thơm, sau đó cho cải thìa vào xào nhanh tay. Cuối cùng, thêm một muỗng muối nhỏ. Tiếc là không có ớt – thứ gia vị mà Bạch Tu Niên yêu thích nhất. 

Khi món cải thìa xào đã hoàn thành và được dọn lên bàn, đúng lúc chủ nhân ngôi nhà – Trần Độ – trở về.

Bạch Tu Niên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nét mặt không đổi, chỉ nói: “Ngươi về rồi à, rửa tay đi, cơm sắp xong rồi.” Nói xong, cậu chẳng để ý Trần Độ có phản ứng gì mà xoay người trở lại bếp. 

Bỏ thêm hai khúc củi vào bếp, cậu lấy bát bột để chuẩn bị sẵn, chờ chảo nóng thì đổ dầu vào. Âm thanh “xèo xèo” vui tai vang lên cùng mùi dầu thơm ngát không ngừng kích thích khứu giác của Trần Độ. 

Đã quen với những ngày trở về căn nhà lạnh lẽo, giờ đây bất ngờ có hơi ấm khiến Trần Độ sững người. Nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn nơi góc bếp, lần đầu tiên hắn cảm thấy, tiểu ca nhi cũng không đáng ghét lắm. 

Hắn đặt nông cụ xuống, liếc nhìn ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ như mới, cảm giác mệt mỏi đè nặng cả buổi sáng chợt tiêu tan. Sống một mình đã lâu, hắn không quen chăm chút, dọn dẹp nhà cửa vốn là việc hắn chưa từng động tay. Ngoài việc cày cấy để lo cái ăn cái mặc, hắn còn phải lên núi săn bắn để kiếm thêm thu nhập, nên càng không có thời gian nghĩ đến chuyện “sống cho ra sống”. 

Hắn múc một ngụm nước giếng uống, cảm thấy nước hôm nay dường như ngọt hơn mọi ngày. 

Sau khi vệ sinh xong xuôi, Bạch Tu Niên cũng vừa chiên xong mẻ bánh hành đầu tiên. Mùi thơm quyến rũ làm Trần Độ cảm thấy thèm ăn vô cùng, nếu không phải trong nhà còn có người khác, có lẽ hắn đã không nhịn được mà chộp ngay một cái. 

Cậu đặt đĩa bánh hành lên bàn, rồi quay vào mang ra bát canh củ cải đang hầm trên bếp. 

“Được rồi, ăn cơm thôi.” Ba món ăn đơn giản, đều là những món nông thôn thường thấy, nhưng nhờ có dòng suối ngọt lành và tay nghề nấu nướng khéo léo của Bạch Tu Niên, nên bữa cơm hôm nay đặc đặc biệt ngon miệng. Ngay cả cậu cũng ăn thêm một bát cơm, huống chi là Trần Độ - người đã ăn hết ba bát cơm cùng phần lớn bánh hành chiên. 

Nếu không tận mắt thấy sáng nay nam nhân kia chỉ uống một bát cháo loãng, cậu thật sự nghĩ đây là hai người hoàn toàn khác nhau. 

Nhìn mâm cơm đã sạch bóng không còn một miếng thừa, Bạch Tu Niên khẽ cong môi cười, bởi không có lời khen nào dành cho người nấu ăn đáng giá hơn việc ăn sạch mọi món ăn. Cậu đứng dậy định thu dọn chén đũa. 

“Để ta làm!” Một bàn tay thô ráp vội vàng giành lấy bát đũa trong tay cậu. Ngẩng đầu lên, Bạch Tu Niên bắt gặp đôi mắt đen láy rực rỡ của đối phương. Trên khuôn mặt rám nắng ấy là một nụ cười hồn nhiên, không hề ăn nhập với dáng vẻ trưởng thành: “Ngươi đi nghỉ đi, hôm nay vất vả rồi.” 

Bạch Tu Niên gật đầu, cũng không tranh giành, dù sao cuộc sống cũng là chia sẻ công việc. Đã có người muốn làm, thì cậu cũng không cần phải giả vờ khách sáo. Cậu ngáp một cái, ăn no rồi đúng là dễ buồn ngủ thật. 

Mơ màng nằm xuống giường, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Bạch Tư Niên mơ hồ cất cao giọng: “Vào đây ngủ một lát đi, chiều còn phải làm việc…” Giọng nói ngày càng nhỏ dần, nhưng nam nhân ở ngoài cửa lại nở nụ cười mỗi lúc một rạng rỡ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play