Trưởng thôn chen qua đám người, đi thẳng đến chỗ đại phu, hỏi han tình hình thương tích của Bạch Ngộ Tuế. Đại phu lặp lại lời vừa nãy, nhấn mạnh nhất định phải điều dưỡng cẩn thận. Sau đó ông ấy quay sang mắng Ngô Anh mấy câu, cũng chẳng có gì ngoài chuyện gã ta không làm tròn bổn phận của một người a ma kế.
“Cùng một nhà với nhau, náo loạn thế này thì ra thể thống gì nữa chứ!” Mắng xong câu cuối cùng, trưởng thôn mới nhìn sang Bạch Tu Niên. Trương Mậu là một ông lão đã ngoài năm mươi, xét về tuổi tác thì đủ điều kiện làm trưởng thôn Bách gia. Con trai ông ấy cũng rất có tiền đồ, là tú tài duy nhất trong thôn, nên ông ấy mới được hưởng chút vinh quang đó. Mấy năm nay ông ấy cũng hết lòng vì thôn này, chỉ mong tích được chút danh tiếng tốt.
Chính vì vậy, nói đến chuyện báo quan, ông ấy là người đầu tiên phản đối.
Tất nhiên Bạch Tu Niên hiểu rõ điều này. Người cổ đại rất kiêng kỵ dính dáng đến nha môn. Cho dù cuối cùng được chứng minh là bị oan, thì cái việc từng “bước chân vào nha môn” vẫn sẽ như cái gai đâm vào lưng, bị người đời dị nghị suốt đời. Nhưng nếu không làm lớn chuyện, thì làm sao khiến Ngô Anh, một ca nhi độc ác thế này chịu trả giá, và làm sao giúp em trai mình toàn vẹn thoát khỏi tay gã ta?
“Trưởng thôn, ngài cũng thấy rồi đấy, Ngộ Tuế nó mới chỉ mười hai tuổi mà thôi. Ngài nhìn thử Tiểu Duệ nhà họ, mới tám tuổi mà đã cao hơn Ngộ Tuế nhiều rồi. Chuyện trước đây ta không muốn truy cứu nữa, nhưng ta mới vừa rời nhà có một ngày, em trai ta đã bị đánh đến nông nỗi này. Về sau nếu xảy ra chuyện gì nó làm sao lấy vợ sinh con được? Chẳng lẽ a ma định nuôi nó cả đời sao?”
Nói đến đây, Bạch Tu Niên lập tức rơi nước mắt. Ai mà không biết giả vờ tội nghiệp chứ? Nguyên thân vốn đã có sẵn gương mặt thanh tú, nhút nát. Thêm vào đó là màn diễn có chủ ý của Bạch Tu Niên, cậu âm thầm cấu mạnh vào đùi mình một cái, gương mặt tái nhợt và giọng nói run rẩy lúc khóc lóc đều được “chuẩn bị kỹ càng”.
“Câm miệng! Bao nhiêu năm nay ta có để hai anh em nhà ngươi đói khát gì đâu, dựa vào đâu mà bắt ta phải nuôi nó hả! Ta – Ngô Anh – Hôm nay nói rõ, một đồng cũng đừng hòng lấy được từ ta!”
Hai mắt Bạch Tu Niên đẫm lệ, quay sang nhìn Ngô Anh, bàn tay âm thầm siết chặt lại, nước mắt rơi càng nhiều hơn, giọng run rẩy: “A ma, ta biết ngươi không ưa anh em bọn ta, mấy mẫu ruộng trong nhà, đều là ta và Ngộ Tuế cày bừa. Mảnh vườn trong sân kia từng tấc từng tấc đều do bọn ta tưới tiêu vun xới. Ta tự thấy mình luôn kính trọng ngươi, nhưng ngươi thì sao? Mỗi ngày chỉ cho ăn cơm thừa canh cặn, đau bệnh cũng ráng chịu mà xuống ruộng làm việc, chỉ vì ngươi nói nếu không làm việc thì đến cơm thừa cũng đừng hòng…”
Vừa nói vừa lau nước mắt, Bạch Tu Niên còn kín đáo quan sát sắc mặt của đám đông đam xem kịch hay. Tốt lắm, màn diễn này đúng là có hiệu quả. Cậu khóc lóc, kể lể, tự đặt mình vào thế yếu, chẳng trách mà có nhiều người thích làm “Bạch Liên Hoa” như vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT