Trần Độ quả thật về nhà đúng lúc cơm vừa chín. Vừa đặt cái cuốc xuống, hắn đã dính chặt lấy Bạch Tu Niên, theo sau ríu rít không rời, cười tít mắt như trẻ con. Bạch Tu Niên cũng để mặc hắn như vậy, vì cậu đã hiểu rõ rồi, nam nhân này trông thì cao to khỏe mạnh, nhưng cảm giác an toàn lại mỏng như tờ giấy. Có mấy điều, thậm chí Bạch Tu Niên còn không nỡ nói ra, sợ làm hắn tổn thương. 
“Bưng món này ra đi.” Bạch Tu Niên múc đồ ăn ra đĩa, đưa cho Trần Độ bưng ra bàn. Còn mình thì múc nước ra nồi, rửa sơ cái nồi rồi bảo Bạch Ngộ Tuế tắt bếp, sau đó múc cơm trong nồi bên kia ra. 
“Để ta làm, ngươi đi rửa tay rồi ngồi nghỉ đi.” Trần Độ bày món ăn lên bàn rồi quay vào bếp, cướp ngay cái nồi trong tay Bạch Tu Niên. Bạch Tu Niên đã quá quen với kiểu “tay chân nhanh hơn miệng” này liền buông tay, kéo theo Bạch Ngộ Tuế rời khỏi bếp. Bát đũa đã chuẩn bị sẵn, giờ chỉ còn chờ cơm được bưng lên nữa thôi. 
“Việc ngoài ruộng xong chưa? Chiều còn đi nữa không?” Bạch Tu Niên hỏi, vừa xới cơm vừa gắp cho hắn một đũa thức ăn, rồi quay sang nhìn. 
“Gần xong rồi, chiều đi một lượt nữa là ổn.” Trần Độ vừa ăn vừa đáp, miệng đầy cơm, giọng có chút mơ hồ. Cả buổi sáng làm việc tay chân liên tục, dù giữa chừng có được vợ mang đồ ra tiếp tế thì bụng vẫn đói meo. Ăn vài miếng mà đã hết sạch một bát cơm rồi. 
“Ngươi ăn chậm thôi, dù có đói cũng đừng ăn vội vậy chứ, ăn thêm chút rau đi.” Bạch Tu Niên bất đắc dĩ gắp một đũa rau bỏ vào bát của Trần Độ. Người này ăn cơm cứ như ra trận, từng giây từng phút đều tranh thủ, không sợ nghẹn hay sặc gì cả. 
Trần Độ nhe răng cười ngây ngô, Bạch Tu Niên nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch đó mà trong lòng không nhịn được mắng thầm đồ ngốc. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play