Mưa rơi suốt cả đêm không ngớt. Sáng hôm sau khi thức dậy, Bạch Tu Niên còn tưởng trời vẫn chưa sáng, bởi nhìn từ cửa ra ngoài chỉ thấy một màn sương xám xịt, hệt như buổi hoàng hôn của mùa thu.
Cậu khẽ siết chặt áo trên người, trời vẫn lạnh, mưa cũng chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ăn sáng xong, nghĩ đến mấy con gà vịt trong chuồng, cậu lại thấy lo. Không biết trong chuồng còn thức ăn không, mà mưa thế này thì ra ngoài cũng không dễ.
Không biết đến bao giờ trời mới tạnh mưa, chỉ sợ gà vịt bị đói mất. Bạch Tu Niên lấy ít cám và vào bếp lấy thêm ít rơm rạ khô. Trời lạnh thế này, lót ít rơm trong chuồng có khi giữ ấm được phần nào. Cậu dùng vải bọc hai tay rồi ôm lấy đống rơm, nhưng với dáng ôm thế này thì không thể cầm thêm cám được.
Cậu liếc nhìn Trần Độ đang thất thần nhìn mưa ngoài cửa, thôi thì đành phải chạy vài chuyến vậy.
Bạch Tu Niên đang cúi người chuẩn bị chạy ra ngoài, bất ngờ một đôi tay ôm lấy eo cậu, kéo mạnh về phía sau, cả người đập vào lồng ngực rắn chắc sau lưng khiến cậu sững sờ tại chỗ. Đống rơm trong tay cũng rơi lả tả đầy đất.
“Ngươi ---!” Chưa kịp lên tiếng chất vấn, tay ở eo đã buông ra. Cậu cúi đầu, thấy “thủ phạm” đã ngồi xổm nhặt rơm rạ dưới đất, tiện tay lấy luôn cả túi cám mà cậu đặt bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT