Đợi đến khi Trần Độ hoàn hồn, bên cạnh đã vang lên tiếng thở đều đều. Hắn nghiêng người ngẩng đầu, ghé sát nhìn kỹ đường nét trên gương mặt của Bạch Tu Niên. Không biết từ lúc nào mà bàn tay đã đưa ra, nhưng khi gần chạm vào mặt người kia, hắn lại cố nhịn rụt tay về.
Hắn nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho “vợ yêu”, cười tủm tỉm nhìn người ta một lúc rồi mới nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cuối cùng, chuyện hai vợ chồng tính nói với nhau trước khi ngủ lại chưa kịp mở lời, nhưng lòng Trần Độ thì như nở hoa.
Trong sân nhà họ Tần, từ trong phòng vẫn loáng thoáng vọng ra tiếng trò chuyện.
“Cha tụi nhỏ này, ngươi nói xem sao Trần tiểu tử lại ngốc nghếch vậy chứ. Hôm nay ngươi không thấy đâu, nó đi sau Niên ca nhi cứ như con ngỗng người ta nuôi trong thôn vậy, trông vừa ngốc vừa khờ.” Tần a ma nằm trên giường, vừa đắp chăn vừa kể lại chuyện ban ngày ông ấy nhìn thấy.
“Chuyện đám trẻ thì cứ để chúng tự lo. Hai đứa đấy đều là đứa có phúc đấy.” Tần gia chủ vừa vỗ vỗ lên mu bàn tay ông ấy đang đặt trên chăn.
Nào ngờ bị ông ấy gạt phắt tay ra, giọng bỗng cao lên: “Tần An, ngươi đúng là lười thật! Đến cả con trai mình mà cũng không lo, con mình đi mấy ngày liền ngươi mới hỏi nó đâu! Còn nữa, ngươi nhìn lại xem hôm nay ngươi làm được gì hay ho không! Kêu tiếp khách thôi mà cũng lúng túng hết cả lên!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT